Nghĩ đến Đô Đô trong điện thoại âm thanh ủy khuất, Diệp Phạm tâm bỗng chốc tan thành nước. Cô vừa rời khỏi đoàn phim, nhanh chóng thành ngựa không dừng vó mà chạy về nhà.
Diệp Phạm ấn mật mã cửa, tiếng tít tít vang lên, trong phòng truyền đến âm thanh của bảo bảo.
"Mẹ về rồi!"
Diệp Phạm nghe được tiếng dép lê vang lên lẹp xẹp, cửa vừa mở ra, một tiểu cục bột béo tròn liền lao đến, ôm lấy đùi Diệp Phạm.
Bé giơ tay, vẫn luôn ở tại chỗ nhảy lên.
"Mừng mẹ về nhà."
Diệp Phạm cười, cúi người xuống, cô đem bảo bảo mang theo mùi thơm của sữa ôm vào trong lòng, lập tức hôn mấy cái.
"Bảo bảo, có nhớ đến mẹ hay không a?"
Tiểu bảo bối Diệp Đạc gấp đến nóng nảy, nhanh chóng mở miệng: "Có."
"Nhiều như vậy này."
Bé sợ Diệp Phạm không tin, còn khoa tay múa chân vài lần, bé vẽ một vòng tròn thật lớn trong không trung.
Diệp Phạm lại ôm tiểu mập mạp lần nữa, hôn vài cái. Mỗi lần nhìn vào Đô Đô, cô đều không thể không hằng ngày cảm khái một câu, tiểu mập mạp đáng yêu như vậy rốt cuộc là từ nơi nào đến.
Lúc Diệp Phạm ôm Đô Đô, tay áo trượt xuống dưới một cái, lộ ra những vết thương trên cánh tay. Tuy vết thương không sâu nhưng sơ qua chỗ nào cũng có, nhìn thấy mà giật mình.
Đô Đô vừa thấy được, ngay lập tức xẹp miệng, nước mắt theo chiếc cằm béo của bé chảy xuống: "Mẹ đau, bảo bảo thổi hết."
Bảo mẫu Lý mẹ bên cạnh cũng kinh ngạc mà hô một tiếng: "Phải nhanh chóng bôi thuốc!"
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lý mẹ sau khi khỏi ốm trở về, phát hiện Diệp Phạm thay đổi rất lớn, cô chẳng những đối với người khác ôn hòa hơn, mà còn đối với con trai từ trước đến nay không thích cũng bắt đầu yêu thương.
Lý mẹ sau khi cùng Diệp Phạm ở chung một đoạn thời gian, dần dần nhìn Diệp Phạm thay đổi tốt lên, cũng bắt đầu đau lòng cô gái mồ côi cha, một mình nuôi con nhỏ này hơn.
Diệp Phạm lúc đầu vốn không muốn để bảo bảo nhìn thấy, không nghĩ tới lại xảy ra sơ sót. Đô Đô đứng trước mặt cô còn đang ủy khuất khóc.
Diệp Phạm tránh vết thương trên tay đi, bế Đô Đô lên, cô nhìn về phía Lý mẹ: "Lý mẹ, làm phiền dì giúp cháu mang hộp thuốc y tế vào trong phòng."
Lý mẹ vâng một tiếng, đi vào phòng khách tìm hộp thuốc y tế trong ngăn kéo.
Diệp Phạm thì ôm Đô Đô trở về phòng.
Đô Đô cẩn thận mà ôm cổ Diệp Phạm: "Mẹ, không nên ôm, bảo bảo nặng."
Diệp Phạm bật cười, cô đem Đô Đô đặt xuống mặt đất, hai người cùng nhau đi vào phòng.
Diệp Phạm tự xử lý vết thương của bản thân, mặc dù có chút đau, nhưng sắc mặt cô vẫn không có chút thay đổi. Ngược lại Đô Đô như lâm phải đại địch, bé chu môi, nhẹ nhàng thổi vết thương trên tay Diệp Phạm.
Diệp Phạm rũ mắt nhìn Đô Đô bộ dáng chuyên chú, cẩn thận, nhịn không được duỗi tay xoa đầu bé, khi tóc bé bị cô xoa đến lộn xộn, rối như tổ quạ, cô mới dừng tay.
Đô Đô vẻ mặt mờ mịt nhìn vào Diệp Phạm, lông mi dài treo bên trên muốn rơi ra nước mắt mà cũng không xong, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi Diệp Phạm dỗ Đô Đô ngủ say, bắt đầu kiểm tra tài khoản của mình, cô lấy điện thoại di động ra xem các thông báo ngày hôm nay.
Lướt đến một cái thông báo mới nhất, Diệp Phạm nhíu chặt mày.
Thông báo hiện nội dung ra, thẻ ngân hàng của cô thiếu mất một khoản tiền.
Diệp Phạm suy nghĩ không ra rốt cuộc tiền đi vào chỗ nào, vì thế bật máy tính lên tra rõ chút chi tiết này.
Cô bây giờ mới nhớ lại, nguyên chủ mỗi tháng đều sẽ đưa cho Nhiếp Vi Như một khoản tiền, cô ấy thiết lập chế độ chuyển khoản tự động, cứ đến đầu tháng là sẽ đưa ra một khoản tiền cho Nhiếp Vi Như.
Nhiếp Vi Như chính là người chủ mưu đem tráo đổi nguyên chủ và Đường Cẩm, bà ta không đem Diệp Phạm vứt trong cô nhi viện, mà là mang Diệp Phạm về nhà.
Nguyên chủ từ nhỏ ở trong nhà bà ta không được coi trọng, Nhiếp Vi Như vốn không chào đón cô ấy, lấy danh nghĩa là mẹ cô ấy mà sai cô ấy làm tất cả mọi việc.
Nguyên chủ khát khao tình thân, luôn không hiểu vì sao Nhiếp Vi Như lại đối xử với cô ấy như thế.
Lúc cô ấy mang thai, cô ấy vốn không dám nói với Nhiếp Vi Như, sợ Nhiếp Vi Như thất vọng. Nguyên chủ tìm một cái cớ, rời khỏi nhà, ở bên ngoài sinh con.
Cho nên sự tồn tại của Đô Đô từ trước đến giờ đều không bị Nhiếp Vi Như phát hiện.
Tuy nhiên Diệp Phạm cô không phải là người có tính tình tốt như nguyên chủ, cô trực tiếp đăng nhập vào máy tính, hủy bỏ hệ thống chuyển khoản tự động đó.
Đúng lúc này, điện thoại đặt trên đầu giường, màn hình bỗng nhiên sáng lên, tiếng chuông điện thoại vang lên.
Diệp Phạm lo lắng đánh thức Đô Đô đang ngủ say, cô vội vàng cầm di động đi ra khỏi phòng.
Diệp Phạm nhấn nút nghe cuộc gọi: "Alo."
Phó đạo diễn Vương: "Diệp Phạm, tôi có chút chuyện muốn nói cùng cô."
Diệp Phạm yên lặng nghe.
"[ Ẩn núp Bến Thượng Hải ] có một nhân vật vũ nữ, không biết ngươi có bằng lòng diễn không?"
Diệp Phạm ngơ ngẩn: "Nhân vật vũ nữ?"
Phó đạo diễn Vương: " Người diễn nhân vật vũ nữ này đang có việc bận, nên giờ vừa đúng lúc thiếu một người đóng vai này."
"Đạo diễn nhìn cô diễn hôm nay, cảm thấy cô rất thích hợp."
Hôm nay, ông ta ở phim trường cũng thấy được Diệp Phạm thật đúng là vô cùng nghiêm túc, cô chỉ là một người diễn thế, đợi một thời gian sau, bằng khuôn mặt xinh đẹp cùng nỗ lực của Diệp Phạm, chưa chắc sẽ không đi được xa hơn.
Diệp Phạm trầm mặc.
Nếu là ngày thường, cô đã lập tức trực tiếp từ chối rồi. Bởi vì Hạ Hàn cũng ở đoàn phim, cô không muốn cùng anh có quá nhiều liên hệ, cô phải nhanh chóng rời đi là tốt nhất.
Nhưng mà bây giờ, Diệp Phạm nghĩ đến số tiền tiết kiệm ít ỏi trong thẻ ngân hàng thì lại do dự.
Số tiền còn lại vốn đã không có bao nhiêu, nếu cô muốn cho Diệp Đạc có một cuộc sống ngày càng tốt hơn thì nhất định là phải bắt đầu kiếm tiền.
Diệp Phạm nghiêng đầu, nhìn cửa phòng đóng chặt. Cô tựa như có thể cảm giác được thân thể mềm như bông của Diệp Đạc đang nằm trên giường ngủ ngon lành.
Nghĩ đến Diệp Đạc, Diệp Phạm khóe miệng không khỏi cong lên.
Cô từ trước đến nay luôn lẻ loi một mình, lần đầu tiên trong lòng có vướng bận. Vì tiểu Diệp Đạc, cô bằng lòng nỗ lực và trả giá hết thảy.
Đầu dây bên kia điện thoại vang lên âm thanh phó đạo diễn Vương: "Diệp Phạm, cô suy nghĩ xong rồi chứ?"
Diệp Phạm mở miệng: "Tôi sẽ diễn nhân vật này, cảm ơn các ông đã cho tôi cơ hội."
......
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lúc sau, Diệp Phạm nhanh chóng gọi điện thoại cho ngân hàng, tùy tiện tìm một lý do đem thẻ tín dụng của mình gạch bỏ.
Bởi vì thẻ tín dụng của nguyên chủ cho tới bây giờ đều không ở trong tay cô ấy, vẫn luôn bị mẹ nuôi Nhiếp Vi Như cầm. Mỗi tháng Nhiếp Vi Như đều sẽ tiêu tốn rất nhiều tiền đều để nguyên chủ tới trả hộ bà ta.
Chẳng qua, nếu Diệp Phạm cô xuyên tới đây, cô sẽ không để chính mình nghẹn khuất nuốt xuống như vậy. Nhiếp Vi Như muốn lấy thẻ tín dụng thì cứ việc lấy, dù sao bây giờ nó cũng chỉ là một thứ vô dụng.
Không được mấy ngày, Diệp Phạm đã nhận được điện thoại của mẹ nuôi Nhiếp Vi Như: "Tao muốn đi dạo phố, mày lại chỗ chính giữa đại thương thành bên này."
Không chờ Diệp Phạm trả lời, Nhiếp Vi Như nhanh chóng cúp điện thoại.
Người phụ nữ Nhiếp Vi Như này nếu có thể làm ra việc đánh tráo con nhỏ, sai bảo một chút đối với đứa con gái nhặt này, với bà ta cũng không hề áp lực.
Mỗi lần đi dạo phố, Nhiếp Vi Như sẽ sai Diệp Phạm tới giúp bà xách túi quần áo, túi lớn túi nhỏ, cũng không có một chút đau lòng.
Diệp Phạm cười lạnh một tiếng, đem điện thoại đặt sang một bên, để chế độ im lặng, dù sao người có thời gian gấp rút lại không phải cô. Diệp Phạm nhìn sách một hồi, sau đó sửa sang lại phòng, lúc này mới chậm rãi mở cửa ra ngoài.
Chờ lúc cô tới chính đại thương thành, Nhiếp Vi Như đã đợi đến không kiên nhẫn được nữa.
"Mày vừa
rồi đi làm gì? Rõ ràng biết tao đang đợi mày, mày còn kéo dài lâu như vậy." Nhiếp Vi Như chờ mãi, chờ rất lâu, còn gọi rất nhiều cuộc điện thoại, Diệp Phạm đều không nghe máy.
Chờ đến khi bà ta chuẩn bị về nhà, Diệp Phạm mới khoan thai tới muộn.
Nhiếp Vi Như nói đột nhiên vừa nghe thì không có ẩn ý gì, nhưng nói xa nói gần đều là muốn chỉ trích Diệp Phạm.
Nhiếp Vi Như vừa lên tiếng, không ít người ngồi bên cạnh nghỉ ngơi đều nhìn lại.
Diệp Phạm ánh mắt lạnh lùng.
Khi nguyên chủ còn nhỏ, Nhiếp Vi Như lúc nào cũng sẽ giáo huấn cho Diệp Phạm một quan niệm, Diệp Phạm là bà ta vất vả nuôi lớn, mặc kệ là chuyện gì, Diệp Phạm đều phải nghe theo ý muốn của bà ta.
Đây chính là cái gọi là thân tình, nguyên chủ vẫn luôn trong hoàn cảnh như vậy mà lớn lên. Nguyên chủ còn có một người em gái tên Diệp Lật, cô ta căn bản cũng không coi nguyên chủ là chị.
Nguyên chủ cũng không hiểu, cô ấy cùng Diệp Lật đều là con gái Nhiếp Vi Như vì sao Diệp Lật có thể nhận được tình yêu thương của mẹ, mà mình lại chỉ có thể nhận được thái độ lãnh đạm đó.
Đáng tiếc, nguyên chủ đến khi chết đi cũng không biết cô ấy sở dĩ bị đối xử như vậy là bởi vì cô ấy căn bản không phải là con gái ruột của Nhiếp Vi Như.
Diệp Phạm nhìn Nhiếp Vi Như, sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
Cô không phải nguyên chủ, sẽ không vì loại người này mà đau lòng. Cô sẽ khiến những người đã làm nguyên chủ tổn thương phải nhận lấy trừng phạt thích đáng.
Diệp Phạm giọng điệu lãnh đạm: "Mẹ, một minh con phải chịu trách nhiệm kiếm tiền sinh hoạt trong nhà và học phí của em gái."
"Con vừa rồi đang bận rộn làm việc kiếm tiền, mẹ lại gọi một cuộc điện thoại bảo con tới cùng mẹ đi dạo phố, giúp mẹ xách đồ, con đang muốn giải thích với mẹ thì mẹ đã cúp máy rồi."
"Con không còn cách nào khác đành phải tìm cớ nghỉ việc, mới đến được chỗ này."
Diệp Phạm vốn dĩ lớn lên cực kỳ xinh đẹp, lúc cô nói như vậy sẽ khiến người khác cảm thấy cô đang bị ủy khuất.
Hơn nữa Nhiếp Vi Như lại còn có dáng vẻ hùng hổ doạ người như thế, càng đối lập rõ ràng.
Kết hợp với lời nói của Diệp Phạm, người đứng xem nháy mắt hiểu rõ ngọn nguồn, cô con gái này vừa nhìn đã biết là người hiểu lý lẽ mà người mẹ này lại có chỗ không đúng lắm.
Nhiếp Vi Như không nghĩ tới Diệp Phạm sẽ trả lời như vậy, hơi sửng sốt.
Lúc trước khi bà ta nói với Diệp Phạm như vậy, Diệp Phạm hầu như lúc nào cũng trầm mặc không nói, sẽ không giống như bây giờ cùng bà ta tranh luận.
Người chung quanh đều có ánh mắt không thiện cảm nhìn bà ta, Nhiếp Vi Như lập tức cảm thấy có chút xấu hổ, bà ta tìm lấy cái cớ giải vây: "Tốt, tốt lắm, nếu đã đến, thì nhanh chút đi thôi."
Nhiếp Vi Như lập tức đứng lên, đi về hướng cửa hàng bán trang phục, bước chân hơi vội vàng.
Nhiếp Vi Như ở trước một cửa hàng trang phục thì dừng lại, cửa hàng này có dán poster quảng cáo của Đường Cẩm.
Bước chân bà ta chậm lại, ánh mắt dừng lại nhìn tấm poster một lúc, rồi rời đi.
Vừa rồi Nhiếp Vi Như còn đang nổi nóng, nhưng hiện tại lại lập tức tan biến. Con gái ruột Đường Cẩm của bà ta hiện giờ là cẩm y ngọc thực(1) đại tiểu thư.
(1)Cẩm y ngọc thực: áo bằng gấm, đồ ăn bằng ngọc, ý chí cuộc sống giàu sang
Con bà từ nhỏ lớn lên trong sự nuông chiều, về sau tiến vào giới giải trí, một đường thuận buồm xuôi gió(2), có được danh tiếng rất cao.
(2)Thuận buồm xuôi gió: gặp nhiều may mắn, thuận lợi của ngoại cảnh mà nhanh chóng gặt hái được thành công
Nhiếp Vi Như vui mừng cười, con gái bà chính là có vận số tốt.
May mắn bà ta lúc trước đã thực hiện quyết định lớn mật kia, đem thiên kim duy nhất của Đường gia cùng con gái nhà mình tráo đổi. Bà ta cũng không ước mong thêm điều gì nữa, chỉ cần trên TV có thể thường nhìn thấy con gái bà là tốt rồi.
Sự việc Nhiếp Vi Như dừng ánh mắt lại trên poster quảng cáo, tuy ngắn ngủi nhưng Diệp Phạm vẫn luôn nhìn bà ta, đáy mắt Diệp Phạm hiện lên một tia trào phúng.
Khi Nhiếp Vi Như đi thử y phục, Diệp Phạm ngồi trên ghế nghỉ ngơi, cô cùng nguyên chủ không hề giống nhau, hơi tí là đến chỗ Nhiếp Vi Như khen bà ta đủ kiểu mà vỏn vẹn chỉ đổi lấy được một chút tình cảm không thuộc về mình.
Trong tiệm chỉ có âm thanh của nhân viên đang giới thiệu quần áo cho Nhiếp Vi Như.
Nhân viên cửa hàng lúc thấy Nhiếp Vi Như tiến vào, lập tức nhìn lướt qua quần áo bà ta mặc. Nhận ra các hãng quần áo, đều là hàng hiệu. Cho nên trên mặt cô ấy mang theo ý cười càng sâu.
Advertisement / Quảng cáo
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nhiếp Vi Như cầm qua thật nhiều quần áo nhìn vào gương ướm thử, cảm thấy không tồi sẽ đi vào phòng thử đồ thay.
Nhưng bà ta luôn cảm thấy thiếu chút gì đó.
Đúng rồi, lúc trước Diệp Phạm kiểu gì cũng sẽ ân cần vây quanh bà ta, bây giờ lại ngồi ở chỗ kia không nhúc nhích. Hôm nay cũng không biết Diệp Phạm làm sao, ở đâu cũng đối nghịch với bà ta.
Cuối cùng, Nhiếp Vi Như thử hơn mười bộ quần áo, sau đó chọn vài bộ hợp ý, chuẩn bị trả tiền.
Nhân viên cửa hàng rất vui mừng, dẫn Nhiếp Vi Như tới quầy thu ngân, xem ra có thể làm một mối làm ăn lớn, tươi cười trên mặt cô ấy vô cùng chân thành.
Nhiếp Vi Như dùng tiền Diệp Phạm vất vả kiếm được đều không đau lòng chút nào, bà ta nuôi cái đứa con gái nhặt này nhiều năm như vậy, Diệp Phạm hiếu kính bà ta là chuyện bình thường.
Diệp Phạm không nhanh không chậm đứng lên, đi về phía quầy thu ngân.
Nhiếp Vi Như tìm được một cơ hội lập tức đem thẻ tín dụng của nguyên chủ biến thành của riêng mình, nhưng bây giờ thẻ này còn có thể sử dụng hay không thì đã không còn rõ ràng được nữa rồi.
Cô đột nhiên có chút chờ mong, đợi lát nữa Nhiếp Vi Như biết thẻ tín dụng bị dừng hoạt động, không còn giá trị thì sẽ có biểu tình gì.
Nhiếp Vi Như đã đưa thẻ tín dụng qua, nhân viên cửa hàng cười cầm lấy.
Qua vài giây, cô nhân viên này sắc mặt lập tức trở nên khó coi, cô ấy cố gắng duy trì sắc mặt bình thường: "Quý khách, thẻ tín dụng này đã bị dừng hoạt động, không biết ngài còn có thẻ nào khác không......"
Nhiếp Vi Như sắc mặt trầm xuống: "Sao có thể như vậy được." Bà ta lấy một cái thẻ tín dụng khác trong túi tiền, đương nhiên cũng là thẻ của Diệp Phạm.
Bà ta lôi ra mấy cái thẻ tín dụng: "Tất cả thẻ tín dụng này cô cũng thử xem."
Diệp Phạm đứng tại chỗ nhìn, thần sắc rất nhạt. Nhiếp Vi Như lấy thêm nhiều thẻ tín dụng ra nữa cũng vô dụng.
Nếu đống thẻ kia còn có thể sử dụng, cô quả thật vô cùng bái phục đó.