Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày

Cho đến đỉnh cao


trước sau

Trong phòng yên tĩnh vạn phần, giọng của Hạ Hàn có chút khàn, giống như đã do dự thật lâu, trong một chớp mắt nói ra khỏi miệng kia, yết hầu căng lên. Chính là bởi vì như vậy, nghe càng đả động lòng người.

Lời của Hạ Hàn tiến vào trong tai Diệp Phạm, thân thể của cô cứng lại. Diệp Phạm chớp mắt, cô hơi khẽ nâng lên đầu, đối diện với con mắt của Hạ Hàn.

Trong bóng đêm nặng nề, ánh mắt của Hạ Hàn cùng Diệp Phạm giao nhau trên không trung. Đoạn ngắn này rất chân thực làm cho người xem tâm động, nhưng là chỉ có hai người bọn họ biết, câu nói này, cũng không phải là vì biểu diễn.

Trong ánh mắt lạnh lùng của Hạ Hàn tình cảm mười phần rõ ràng, không khỏi khiến tâm tư của Diệp Phạm rung động. Cho dù Diệp Phạm lúc diễn xuất phi thường nhập vai, nhưng là một diễn viên đối diễn tốt xuất hiện, đặc biệt là Hạ Hàn, có thể càng thêm xúc tiến biểu diễn của cô.

Trong mắt Diệp Phạm xuất hiện cảm xúc phức tạp. Cô tựa hồ cho tới bây giờ đều không có nghĩ qua, có một người nguyện ý vào thời điểm danh dự của cô rơi vào đáy cốc đến đứng tại bên cạnh cô.

Hồ Mạn Quân là nữ minh tinh mấy năm gần đây hot đến nỗi chạm tay vào có thể bị bỏng, nếu như, anh thổ lộ tại mấy tuần lễ trước, cô ngược lại sẽ cân nhắc bên trong tình cảm của anh có phải là xen lẫn những nhân tố khác?

Nhưng bây giờ, bên ngoài truyền thông đều là nói như thế nào? Từ tân tinh  lóe sáng đến bê bối quấn thân, chỉ cần mấy tuần lễ thời gian ngắn ngủi. Diệp Phạm dù lòng có xúc động, nhưng vẫn là xoay người sang chỗ khác, tránh đi ánh mắt của Hạ Hàn. Hốc mắt của cô đã có nước mắt đang xoay chuyển.

Cô mím chặt môi, bờ môi trắng bệch, khẽ nâng đầu, không cho nước mắt rơi xuống. Một lát sau, Diệp Phạm rốt cục mở miệng. Lúc này thanh âm của cô đã khôi phục lại bình tĩnh, nghe không hề có một tia khác thường.

"Anh có hay không nghĩ tới, nếu như trên báo chí viết là sự thật thì sao?" Dưới ánh trăng, giọng Diệp Phạm càng thêm thanh lãnh.

"Thật sự thì sao? Giả lại như thế nào?" Đôi mắt của Hạ Hàn ảm đạm, "Là thật là giả có trọng yếu không?"

Sau khi nhìn thấy tin tức long trời lở đất, Hạ Hàn liền đã quyết định tìm đến cô. Anh không biết  địa chỉ nhà cô, sau khi nghe ngóng nhiều nơi mới biết được.

Tay Diệp Phạm rũ xuống, cô đã không có  cảnh giác như lúc trước nữa. Thân thể của cô rơi vào trạng thái buông lỏng, nhưng là cảm xúc lại kéo căng như một dây cung. Người quan tâm mình giống như anh, nếu như đối với cô cảm thấy thất vọng, có lẽ cũng sẽ rời đi thôi.

Diệp Phạm trầm mặc, ngay sau đó, Hạ Hàn đi đến trước mặt của cô, đứng tại trước mắt của cô. Hạ Hàn hé mở đôi môi, rất trân trọng nói ra mấy chữ: "Trọng yếu chính là..." Hai tay Hạ Hàn nắm ở bả vai của Diệp Phạm, anh hơi cúi người, buộc cô nhìn thẳng ánh mắt của mình.

Con mắt rưng rưng của Diệp Phạm vừa lúc bị anh thấy rất rõ ràng. Mỗi chữ mỗi câu của Hạ Hàn, cực kì khẳng định nói: "Tôi chỉ biết, người tôi thích là em."

Ánh mắt của Diệp Phạm run lên, một giây sau, nước mắt từ trên gương mặt của cô trượt xuống. Hai hàng lệ chảy xuống, cảm xúc ẩn nhẫn của cô tại lúc này được phóng thích. Hồ Mạn Quân một đường gặp may, người mới một mực được xem trọng, đoạn thời gian gần đây, hoạt động bị hủy, hành trình lâm thời bị tạm dừng.

Cô bây giờ, thậm chí không có dũng khí đi ra đầu phố, sợ hãi bị người khác nhận ra mình, sợ hãi bị chửi.  Hồ Mạn quân đã từng kiêu ngạo như vậy, cư nhiên biến thành tự ti lại nhu nhược.

Trong vòng giải trí cái gọi là bạn tốt, một người đều không có gọi điện thoại cho cô qua. Bạn bè của bọn họ là  Hồ Mạn Quân danh tiếng đang thịnh kia, còn  Hồ Mạn Quân bê bối quấn thân thế này, bọn họ tránh còn không kịp.

Hạ Hàn cúi đầu, vươn tay khẽ vuốt bên trên gương mặt Diệp Phạm. Ngón tay của anh mang lại xúc cảm ấm áp,  trong đêm băng lãnh, giống như là nguồn nhiệt độ duy nhất. Hạ Hàn nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, cổ vũ cô, sau đó chậm rãi ôm lấy cô.

Diệp Phạm có thể phát giác được, hô hấp của Hạ Hàn ở ngay bên tai của cô. Hạ Hàn nhẹ giọng tại bên tai  Diệp Phạm nói một câu, nhiệt ý không tự giác lan lên trên gương mặt của cô. Người xem trước TV cũng nghe được rất rõ ràng, Hạ Hàn hướng Diệp Phạm hoàn chỉnh lặp lại một lần.

"Vô luận chuyện gì phát sinh, tôi sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh em. Tôi thích em."

Cơ thể Diệp Phạm hơi run rẩy, cô im lặng rơi nước mắt. Hạ Hàn không chỉ là đối với Diệp Phạm của hiện tại  nói, cũng là cách thời không, nói cho Diệp Phạm không có dũng khí kia. Sợ cô nghe được không đủ rõ ràng, cho nên muốn nói mấy lần, làm cho cô một mực nhớ kỹ.

Trong thế giới này, bọn họ khó có được trùng phùng. Cả một đời dài như vậy, cho dù có sóng gió, anh cũng sẽ luôn ở bên cạnh cô.

Màn ảnh dần dần tối xuống, thời gian đã qua một tháng.

Hồ Mạn Quân một lần nữa hoạt động trở lại, cùng lúc đó, có một đạo diễn tuổi trẻ anh tuấn luôn ở bên cạnh cô. Sau khi giải trừ hợp đồng, chẳng những không còn khẩn trương trước đó, ngược lại càng thấy tự do.

Hồ Mạn Quân làm sáng tỏ tự nhiên là không ai tin tưởng, cô tái xuất, nhận lấy trợn mắt cùng lạnh nhạt. Nhưng mà những chuyện này, đều không có bị cô để vào mắt.

Biểu lộ của Diệp Phạm thong dong lại trấn định, trân quý mỗi một  cơ hội làm việc, tại mỗi một lần trong công việc, đều hoàn thành đến thập toàn thập mỹ, danh tiếng dần dần chuyển biến tốt đẹp.

Hạ Hàn làm đạo diễn, không có ai tìm Diệp Phạm quay phim, anh liền lấy ra toàn bộ phim tích trữ để quay mang hết ra, để Diệp Phạm làm nhân vật nữ chính.

Mà bộ phim này năm thứ hai lọt vào vòng trong giải Kim Mã. Trong lễ trao giải Kim Mã, khách quý trao giải tuyên bố Ảnh hậu cuối cùng thuộc về Hồ Mạn Quân.

Tiếng vỗ tay vang lên.

Diệp Phạm mặc một thân lễ phục màu đen, mặt mỉm cười, đi đến trên sân khấu. Một năm tròn từ vụ việc lời đồn đại vô căn cứ cùng chửi rủa, giống như hoàn toàn không làm cho cô chịu ảnh hưởng.

Diệp Phạm tiếp nhận cúp, cô hít sâu một hơi, chậm rãi mở to mắt, nhìn qua khán giả bên dưới. Ánh mắt của cô lạnh nhạt, không sợ lời đồn đại, không sợ mưa gió, lại vẫn cứng cỏi, tựa như là thiên nga đen lột xác trở về.

Ánh mắt Diệp Phạm di chuyển một cái, rơi vào một phương hướng. Diệp Phạm cùng Hạ Hàn cách rất nhiều người đối mặt, khóe môi của cô khẽ cong. Thời điểm nhìn thấy anh, sự vui vẻ của cô mới là chân thật nhất.

Trong hội trường vang lên thanh âm của Diệp Phạm: "Tôi muốn cảm tạ nhất, là người yêu của tôi."

Ống kính chuyển tới Hạ Hàn ở phía dưới. Hạ Hàn ngồi ở dưới khán đài, ánh mắt của anh rất chuyên chú, nhìn qua người con gái ở trên đài mà mình đã thích nhiều năm kia. Chứng kiến cô từ một  thiếu nữ mười ba tuổi chậm rãi trưởng thành đến như hiện tại.

Có một ngày, anh cũng sẽ thấy, Diệp Phạm ưu tú như vậy, đứng tại nơi sân khấu cao hơn, cùng anh chia sẻ vinh dự của cô, vui sướng của cô. Mà vô luận là khi nào, anh đều sẽ luôn ở bên cạnh cô.

Lúc hai người đang đối mặt, đoạn phim ngắn này kết thúc. Màn hình dần dần tối xuống, trở thành một mảnh đen kịt.

Tại hiện trường yên tĩnh cực kỳ, ống kính quét qua những người xem ở đây. Rất nhiều người đã lệ rơi đầy mặt, đoạn câu chuyện  tình yêu cảm động này cũng để bọn họ nghĩ tới mình, có thể để cho người xem động lòng là màn biểu diễn tốt nhất.

Người xem không tự chủ được bị  biểu diễn của Hạ Hàn cùng Diệp Phạm dẫn dắt, sướng vui giận buồn của hai người, đều thời thời khắc khắc làm người khác cũng bị kéo theo.

Bọn họ giống như đi tới  thời đại kia của Hồ Mạn Quân.

Hồ Mạn Quân chỉ ở trong sách vở cùng trong phim ảnh nghe nói qua, câu chuyện tình yêu của bà lại khúc chiết như vậy. Diễn xuất của Diệp Phạm làm cho Hồ Mạn Quân chân thật đi tới trước mắt của bọn họ, không còn là thần thoại xa không thể chạm.

Nào có người sinh ra đã là truyền kỳ, Hồ Mạn Quân cũng chỉ là một người bình thường a. Diệp Phạm biểu diễn trải qua mấy cái cảm xúc khó khăn trắc trở cùng chuyển biến, mỗi một chỗ đều rất hoàn chỉnh.

Không thể không nói, Hạ Hàn cùng Diệp Phạm lại một lần nữa hợp tác, không ngờ hai người bọn họ lại ăn ý đến như vậy.

Ai cũng sẽ trải qua lúc tăm tối, ai cũng sẽ thất tình, nhưng nước mắt của Diệp Phạm lại chân thực như vậy, còn có cô một lần nữa đứng lên kiên cường, có thể khích lệ mỗi một người xem ở đây.

Trải qua đoạn phim ngắn tối hôm nay, Hạ Hàn cùng Diệp Phạm, đã là đôi tình nhân gây động lòng người nhất trong lòng rất nhiều người xem. Cư dân mạng đại khái là nhìn mê mẩn, trong lúc phim ngắn phát ra, trên internet mưa đạn đều ít đi rất nhiều.

Thẳng đến phim kết thúc, ánh đèn sân khấu một lần nữa sáng lên, bọn họ mới ý thức tới phim ngắn của Hạ Hàn cùng Diệp Phạm đã kết thúc.

Trong lúc nhất thời, các loại mưa đạn bạo tạc xoát đầy toàn bộ màn hình.

"Ô ô ô làm sao mà cảm động như thế a, ta một bên lau nước mắt một bên đang đánh chữ. Ta thề phải làm fan CP cả đời."

"Cầu Hạ Hàn cùng với Diệp Phạm đi, bằng không thì lòng ta đều muốn khóc nát."

"Mẹ ta là fan hâm mộ của Hồ Mạn Quân, bà ấy cũng ngồi ở bên cạnh ta chảy nước mắt. Bà ấy nói năm đó sự kiện kia xác thực ảnh hưởng rất lớn đến Hồ Mạn Quân, còn may Hồ Mạn Quân vẫn đi tiếp. Diệp Phạm diễn thật sự rất tốt rất tốt, từ vựng của ta đã nghèo."

"Không biết vì cái gì, ta có một cái cảm giác, Diệp Phạm sẽ là Hồ Mạn Quân kế tiếp."

Thường Tố cùng Diệp Phạm biểu diễn xong, kế tiếp chính là ban giám khảo cho bình luận. Đổng Di nhìn về phía Diệp Phạm: "Diệp Phạm, tôi không nghĩ tới cô diễn Hồ Mạn Quân lúc ba mươi tuổi, cũng có thể biểu hiện tốt đến như vậy. Hồ Mạn Quân lúc gặp phải bạo lực dư luận không tự tin, lại đến đằng sau tự tin cường đại hơn, cảm xúc thay đổi phi thường tự nhiên trôi chảy."

Hùng Lan: "Thường Tố, cô diễn Hồ Mạn Quân thời kì yêu đương ngây thơ lãng mạn rất hình tượng, rất sinh động, thời điểm lúc cô khóc, cũng làm cho tôi cảm nhận được sự đau lòng của cô, rất không tệ."

Đổng Di có ý tứ là, Diệp Phạm diễn tự nhiên hơn, Hùng Lan có ý là, Thường Tố diễn càng tốt hơn, ý kiến của hai người khác biệt, cũng nói nên  trong suy nghĩ của hai người bọn họ quán quân cũng là khác biệt.

Tô Tịch bảo trì trung lập: "Các cô đều diễn rất khá, tôi thật không biết, hai người các cô ai mới xứng là quán quân, thật sự là đưa ra một câu đố khó cho tôi."

Mưa đạn cũng căn cứ  lời bình của ban giám khảo, đang suy đoán đến cuối cùng quán quân là ai.

"Thật khẩn trương a, ban giám khảo có người ủng hộ Diệp Phạm, có người ủng hộ Thường Tố, đến cùng ai là quán quân a?"

"Thường Tố cùng Diệp Phạm hai người đều có diễn xuất tốt, các phương diện ca hát khiêu vũ đều không kém, ta là ban giám khảo ta cũng nhức đầu, không biết chọn ai thì tốt a."

"Ý kiến của đạo diễn Tần An là trọng yếu nhất, vẫn là phải xem ông ấy nói như thế nào."

Mưa đạn dồn dập
suy đoán, nhưng là cũng không có kết luận, ai mới là quán quân.

Ban giám khảo cũng cho lời bình xong, nhưng việc ban giám khảo cho lời bình, chỉ nói rõ là chính bản thân bọn họ suy nghĩ ai là quán quân. Cuối cùng ai thực sự là quán quân, vẫn là từ đạo diễn Tần An của « Sinh như Yên Hỏa » đến quyết định.

Lúc này, ánh mắt của ban giám khảo cùng khán giả đều nhìn về Tần An. Thường Tố cùng Diệp Phạm cũng nhìn về phía Tần An. Hai người đều là tính cách thanh lãnh, nhưng đã đến giờ phút này, hai người cũng đều sẽ trở nên khẩn trương.

Bọn họ chờ lấy kết quả cuối cùng.

Tần An than nhẹ một tiếng: "Thật sự rất khó lựa chọn. Tranh tài tiến hành đến giai đoạn này, ta chỉ có thể nói hai người các cô đều rất ưu tú." Tần An đầu tiên là nhìn về phía Thường Tố, vừa cười vừa nói: "Thường Tố, hai chúng ta có nhận biết."

Khóe miệng của Thường Tố mang theo ý cười: "Tôi từng hợp tác qua với ngài, ngài là tiền bối tôi rất tôn kính."

Tần An: "Cô diễn xuất rất tốt, vô luận là cho cô kịch bản gì, cô đều sẽ không để cho người khác thất vọng. Ta tin tưởng, nếu để cho cô đến diễn nhân vật nữ chính của « Sinh như Yên Hỏa », cô cũng sẽ diễn rất khá."

Điều này là tán dương rất cao, là sự khẳng định mà Tần An dành cho Thường Tố.

Thường Tố: "Cám ơn lão sư."

Tần An nói tiếp: "Bởi vì cô đã rất ưu tú, cho nên ta luôn sẽ nghĩ đến, phương diện kỹ xảo của cô sẽ có nhược điểm gì. Vừa rồi lúc cô diễn Hồ Mạn Quân thời kì thiếu nữ, cô xác thực diễn không tồi, nhưng ta luôn cảm thấy giống như thiếu một chút cái gì."

Tần An mở miệng: "Thiếu một chút linh khí."

Trong lòng Thường Tố có chút bất an.

Tần An: "Thời kì thiếu nữ của Hồ Mạn Quân là không buồn không lo, ta hi vọng loại cảm tình này là phát ra từ nội tâm, không thêm bất luận một cái tạo hình gì."

Thường Tố mấp máy môi, cô xuất đạo đã rất lâu rồi, trải qua quá nhiều  sóng gió giới giải trí, trái tim kia cũng sớm đã trở nên tang thương.

Cô là kiểu diễn viên cố gắng điển hình, diễn xuất là chậm rãi tiến bộ, cô luôn luôn nỗ lực cố gắng rất nhiều, mới có thể tạo ra được sự hoàn mỹ trong mắt người khác, nhưng là chắc chắn luôn sẽ có việc mà không cách nào làm được.

Tần An còn nói thêm: "Đây chỉ là một điểm nho nhỏ không đủ, nhưng, ở phương diện khác cô làm được rất hoàn mỹ."

Bình luận về diễn xuất của Thường Tố xong, Tần An lại nhìn về phía Diệp Phạm, đáy mắt hiện ra thâm ý: "Diệp Phạm, cô là một diễn viên mới."

Từng chữ từng câu của ông, rõ ràng vang lên trong sảnh. "Một người mới, thậm chí chưa hề biểu diễn qua bất luận một bộ phim gì, kỹ xảo của cô lại có thể tốt đến nước này, thật sự là quá làm cho ta kinh hỉ cùng chấn kinh rồi."

"Tại phương diện đóng phim, cô thật sự có thiên phú rất cao."

Diệp Phạm trước khi xuất đạo, cô từ thế thân đi lên, từng chút từng chút tìm tòi kỹ năng diễn xuất. Năng lực lĩnh ngộ của cô rất nhanh, lại thêm cố gắng, diễn xuất tại tốc độ kinh người tiến bộ.

Diệp Phạm là kiểu hình diễn viên thiên phú, một diễn viên có thiên phú cực cao, lại rất chân thật.

Tần An: "Diệp Phạm, tuổi của cô không lớn, nhưng lúc biểu diễn Hồ Mạn Quân  thời kì hơn ba mươi tuổi, biểu hiện kia của cô mười phần thành thục, mê mang cùng tự tin, lại hoàn toàn đem ta đưa vào cảnh tượng lúc đó." Tần An cảm khái một tiếng: "Ta không nhớ rõ, đã bao lâu chưa từng nhìn thấy người giống cô diễn xuất thuần túy như thế."

Tần An không có nói ra một câu tiếp, đó là diễn xuất của Hồ Mạn Quân cũng là thuần túy như vậy. Diệp Phạm cùng Hồ Mạn Quân rất giống nhau, thật giống như là sinh ra để diễn xuất.

Thời điểm Diệp Phạm biểu diễn, thực sự trở thành nhân vật kia, sướng vui giận buồn của nhân vật, tựa hồ chính là cảm xúc sướng vui giận buồn của cô. Hoàn mỹ nhập vào làm một. Nhiều một phần tựa hồ quá ít, thiếu một chút lại sẽ không có cái vị kia.

Diệp Phạm nghe được Tần An khích lệ, khóe môi cong lên: "Cám ơn lão sư."

Tần An nhìn về phía Thường Tố cùng Diệp Phạm: "Hai người các cô đều rất ưu tú, kể cả kịch bản khó diễn các cô cũng đều có thể đảm nhiệm." Lời nói của Tần An bỗng nhiên xoay chuyển: "Nhưng là."

Giọng điệu của Tần An vẫn luôn rất ôn hòa, lúc này, lại đột nhiên trở nên nghiêm túc. Khán giả cũng hồi hộp theo, Tần An kế tiếp muốn nói gì? Là công bố quán quân sao?

Tần An chậm rãi nói câu tiếp theo: "Trong lòng ta quả thật đã chọn được một người. Hồ Mạn Quân nhân vật này, chỉ có cô ấy diễn, ta mới có thể hoàn toàn yên tâm. Cũng chỉ có cô ấy diễn, ta mới tin tưởng, đây chính là  Hồ Mạn Quân ở trong lòng ta."

Tần An nói chuyện, ánh mắt của ông chậm rãi rơi xuống trên thân Diệp Phạm, đáy mắt mang theo cực sâu khen ngợi. Tần An kêu tên của một người.

"Diệp Phạm."

Diệp Phạm nhìn xem Tần An, nhịp tim bỗng nhiên nhanh thêm mấy phần. Khẩn trương, kích động, thấp thỏm bao quanh cô. Khán giả cũng chăm chú nhìn Tần An. Chẳng lẽ, nhân vật nữ chính  trong suy nghĩ của đạo diễn Tần An là...

Tại đại sảnh hiện trường yên tĩnh vạn phần, Tần An mở miệng. "Diệp Phạm, cô có lòng tin có thể đảm nhiệm được nhân vật nữ chính của bộ phim « Sinh như Yên Hỏa » này sao?"

Câu nói này tuy là câu hỏi, lại mang theo ý khẳng định.

Diệp Phạm hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên kiên định hữu lực, thanh âm thanh lãnh của cô vang lên trong không khí, cũng truyền đến trong tai của mỗi người. Diệp Phạm: "Tôi sẽ cố gắng tận dụng hết khả năng của mình, nghiêm túc đi tốt mỗi một bước, nếu không có làm được tốt nhất, tôi lại liền thử lại một lần nữa."

Diệp Phạm buông từng chữ hữu lực, mỗi một chữ đều là ý nghĩ dưới đáy lòng của cô.

"Thẳng đến khi cố được hiệu quả hoàn mỹ nhất."

Tần An cười: "Như vậy, hoan nghênh cô gia nhập đoàn làm phim « Sinh như Yên Hỏa »."

Câu nói vừa dứt lời, khán đài đầu tiên là yên tĩnh một hồi, sau đó bộc phát ra tiếng vỗ tay. Quả là không ngoài suy đoán, Diệp Phạm trở thành quán quân!

Hết thảy tất cả đều kết thúc, tiết mục tuyển diễn viên mấy tháng này cuối cùng rốt cục cũng chọn lựa ra được quán quân.

Tề Thuật cười nói: "Diệp Phạm, chúc mừng cô trở thành quán quân của « Kế hoạch Cự Tinh »!"

Thường Tố mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng là cô biết, cô cùng Diệp Phạm so sánh, kỹ xảo của mình xác thực không đủ thuần túy. Thường Tố cười ôm Diệp Phạm, tại bên tai cô mở miệng: "Chúc mừng cô!"

Diệp Phạm ôm  thật chặt lấy Thường Tố, cô rất thưởng thức Thường Tố, hai người tính cách rất hợp, cũng đều đối với diễn xuất rất chân thành, có thể cùng Thường Tố trở thành bạn bè, là vận may của cô.

Khán giả đứng lên, vỗ tay chúc mừng Diệp Phạm, trên mặt mỗi người đều mang ý cười. Mưa đạn điên cuồng xoát, dồn dập biểu đạt cái nhìn của mình.

"Diệp Phạm cầm tới quán quân, a a a, ta một mực tin tưởng Diệp Phạm sẽ thắng, ta thật sự chờ đợi đến giờ phút này!"

"Ta thật kích động a, Diệp Phạm đến diễn, « Sinh như Yên Hỏa » bộ phim này nhất định nhìn rất đẹp."

"Mặc dù Thường Tố không có đoạt giải quán quân có chút tiếc nuối, nhưng là Diệp Phạm xác thực càng thích hợp đảm nhiệm nhân vật nữ chính, chúc mừng!"

« Sinh như Yên Hỏa » bộ phim này, quay một đời của Hồ Mạn Quân. Diệp Phạm có thể vượt ngang từng thời kỳ tuổi tác hoàn mỹ diễn xuất ra, đạt được tán thành của Tần An.

Diệp Phạm, là quán quân hoàn toàn xứng đáng!

# Diệp Phạm đoạt giải quán quân # đề tài này cũng nhanh chóng trở thành hot search hạng nhất trên Weibo!

Lượng tìm kiếm cùng thảo luận độ lớn, làm cho danh khí của Diệp Phạm lập tức cao hơn, chủ đề độ luôn tăng cao không hề hạ xuống. Ai có thể nghĩ tới, Diệp Phạm lúc mới xuất đạo chỉ là một  diễn viên thế thân, lúc cô ấy vừa tham gia « Kế hoạch Cự Tinh », cũng chỉ là một minh tinh mới hơi có độ nổi mà thôi.

Diệp Phạm một đường vượt gian nan tiến tới, cuối cùng, cô cùng Đại Hoa Thường Tố đứng ở sân khấu cuối cùng, tranh đấu chức quán quân. Không có ai tin tưởng, quán quân sau cùng sẽ là Diệp Phạm.

Nhưng là, Diệp Phạm cô đã làm được. Khán giả bị biểu diễn của cô làm cho xúc động, đạo diễn bị kỹ xảo của cô chinh phục. Mỗi một lần cô diễn xuất, đều là khiêu chiến đối với chính mình cùng dần tiến bộ.

Diệp Phạm, cô chân chân chính chính làm được.

Diệp Phạm lần đầu tiên đóng phim, lần đầu tiên đảm nhiệm nhân vật nữ chính, chính là bộ phim chế tác lớn « Sinh như Yên Hỏa » này.

Mà nhân sinh đặc sắc không tầm thường của Diệp Phạm, lúc này chỉ vừa mới bắt đầu. Thời gian về sau, Diệp Phạm cái tên này, sẽ được tất cả mọi người nhớ kỹ. Bên trên con đường giới giải trí, Diệp Phạm một đường tiến lên, thu hoạch các giải thưởng lớn trong ngoài nước.

Cho đến đỉnh cao.

~~~

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện