Sau khi Diệp Lật bị Nhiếp Vi Như đuổi đi, cô không thể trở về nhà, nhưng cô cũng không đi xa, mà là lưu tại dưới lầu. Diệp Lật luôn cảm thấy người tìm đến mẹ của cô kia có vấn đề.
Bạn của Nhiếp Vi Như, Diệp Lật cơ hồ đều gặp qua, thế nhưng là cô từ trước tới nay chưa từng gặp qua Trần Duyên.
Diệp Lật ngồi ở trong đình khu nhà ở của mình, cô đợi nửa ngày, cũng không thấy người kia ra. Hiện tại chính là thời điểm mùa đông lạnh nhất, tuyết vừa mới tan, nhiệt độ không khí thấp dữ dội.
Diệp Lật lạnh đến dậm chân, nhưng là cô vẫn kiên trì không đi, nhất định phải chờ lấy người kia xuất hiện.
Diệp Lật nghĩ nghĩ, dùng ngón tay đông cứng từ trong túi lấy ra điện thoại. Diệp Lật sắp bị Nhiếp Vi Như làm cho tức chết rồi, nào có ai giữa mùa đông, đem con gái nhà mình đuổi ra ngoài.
Nhiếp Vi Như thúc giục gấp, cô tùy tiện khoác vào cái áo khoác liền đi ra ngoài, khăn quàng cổ găng tay cái gì cũng đều không có cầm.
Diệp Lật mở ra danh bạ, tìm tới tên Diệp Phạm.
Gọi không bao lâu, Diệp Phạm liền tiếp điện thoại: "Diệp Lật?" Thanh âm của Diệp Phạm mang theo điểm nghi hoặc.
Diệp Lật một bên hướng trên tay thổi khí, vừa mở miệng: "Chị có nhà hay không?"
Diệp Phạm nghe được thanh âm bên kia của Diệp Lật, đoán được cô ấy cũng không ở nhà: "Cô ở bên ngoài sao?" Diệp Lật ừ một tiếng: "Tôi đang ở dưới lầu nhà tôi, trong nhà có khách tới, mẹ không cho tôi ở trong nhà."
Diệp Phạm giật mình, cô suy tư một lát, mơ hồ đoán được cái gì.
Diệp Lật lại nói: "Tôi từ trước tới nay chưa từng gặp qua người kia, tôi luôn cảm thấy có gì giữa bà ấy cùng mẹ tôi là lạ."
Nhiếp Vi Như nói là bạn bè, nhưng Diệp Lật không cho là như vậy, hai người nhìn qua thật lâu không gặp mặt.
Lần trước Diệp Phạm để Diệp Lật giúp chú ý động tĩnh của Nhiếp Vi Như, Nhiếp Vi Như luôn nhắc đến Đường Cẩm, Diệp Phạm bảo Diệp Lật đem việc có quan hệ với Nhiếp Vi Như nói cho cô biết.
Cho dù Diệp Lật cảm thấy hiện tại chuyện này không có quan hệ gì với Đường Cẩm, nhưng là cô gần nhất thiếu tiền tiêu vặt hoa, cái tin này miễn cưỡng tính trong phạm vi của Diệp Phạm đi.
Diệp Phạm nếu hào phóng, hẳn là sẽ cho cô một ít tiền tiêu vặt đi.
Diệp Lật đem sự tình toàn bộ tiết lộ cho Diệp Phạm: "Mẹ thần sắc rất khẩn trương, cũng không biết cùng người kia nói những gì."
Diệp Phạm nghe được ý Diệp Lật: "Tiền tiêu vặt lần trước tôi đưa cho cô chắc cô dùng gần hết rồi."
Diệp Lật lập tức cười ra tiếng, giọng nói của cô rất ngọt kêu một tiếng: "Cảm ơn chị." Theo Diệp Lật, Diệp Phạm mặc dù cùng cô không có quan hệ máu mủ, nhưng Diệp Phạm cũng coi như một nửa là chị.
Lại nói mẹ của cô cũng không có hào phóng như vậy.
Diệp Phạm: "Cô có thể chụp tới ảnh chụp của người kia sao?"
Diệp Lật nghe xong, lập tức đáp ứng: "Đương nhiên, tôi một mực chờ dưới lầu, sẽ chờ người kia đi xuống tới."
Diệp Lật hướng dưới lầu tùy ý liếc qua, giọng điệu có chút vội vàng: "Chờ một chút, người kia ra, tôi chụp tới ảnh chụp liền phát cho chị."
Diệp Lật cúp điện thoại, đưa di động nhắm ngay Trần Duyên. Trần Duyên thật không nghĩ đến Diệp Lật còn chờ ở dưới lầu, bà ta cũng căn bản không có cảnh giác đến việc của chính mình sẽ bị người khác phát hiện.
Năm đó việc của Đường Cẩm chỉ có bà ta cùng Nhiếp Vi Như biết được, những năm gần đây bà ta làm khá tốt, sẽ không có người phát giác.
Trần Duyên cùng Nhiếp Vi Như nghìn tính vạn tính cũng không nghĩ tới, bí mật ẩn tàng nhiều năm sẽ bị Diệp Lật gián tiếp vạch trần.
Qua thêm vài phút đồng hồ về sau, Diệp Phạm nhận được ảnh chụp Diệp Lật gửi tới, mặt của Trần Duyên bị chụp rất rõ ràng. Diệp Phạm đối với người này cũng thấy rất lạ lẫm, không có một chút ấn tượng.
Diệp Phạm suy đoán người này khả năng cùng Đường Cẩm có quan hệ, Nhiếp Vi Như ngay cả con gái ruột của mình đều giấu diếm, trừ Đường Cẩm chuyện này, liền không có nguyên nhân khác.
Người này có lẽ là điểm mấu chốt quan trọng, may mắn Diệp Lật cùng cô nói, bằng không thì Diệp Phạm rất có thể bỏ lỡ chuyện này. Diệp Phạm nghĩ nghĩ, gọi điện thoại cho Hạ Hàn.
Rất nhanh, điện thoại liền thông, giọng của Hạ Hàn vang lên, xuyên qua không khí, lọt vào trong tai Diệp Phạm: "Diệp Phạm."
Diệp Phạm dừng vài giây, mở miệng hỏi: "Anh có thể giúp em một việc sao?"
Hạ Hàn không chút do dự, lập tức đồng ý: "Có thể."
Diệp Phạm: "Em muốn nhờ anh giúp em tra một người, chuyện cụ thể em về sau sẽ cùng anh giải thích."
Hạ Hàn cũng không hỏi nhiều: "Em muốn tra ai?"
Diệp Phạm: "Em không biết tên của người kia, chỉ có một tấm hình của người đó thôi."
Hạ Hàn không nghĩ ngợi: "Em đem ảnh chụp gửi cho anh, anh sẽ mau chóng cho ngươi đáp án."
...
Thời gian khởi quay của « Sinh như Yên Hỏa » vào ngay tại nửa tháng sau, đoàn làm phim đã để nhà thiết kế thời trang ước lượng tốt kích thước của Diệp Phạm.
Tất cả đồ hóa trang đều đã thiết kế tốt theo bản thảo, kế tiếp chỉ cần dựa theo số đo của Diệp Phạm làm theo yêu cầu là được.
Diệp Phạm nhất thời trở thành nhân vật nữ chính trong phim của đạo diễn lớn quốc tế Tần An, mà bộ phim này sẽ còn tham gia liên hoan phim Venice, giá trị danh tiếng của cô lập tức nước lên thì thuyền lên.
Trong nửa tháng này, đếm không hết các quảng cáo chương trình tìm tới Diệp Phạm.
Nếu như tiến vào đoàn làm phim, Diệp Phạm sẽ cùng Đô Đô tách ra một đoạn thời gian. Cho dù cách mấy ngày gấp gáp trở về, cũng chỉ có thể làm bạn với Đô Đô trong thời gian rất ngắn.
Diệp Phạm cùng Đới Cận Sơn nói qua, Đới Cận Sơn rõ ràng sự khó khăn khi làm một người mẹ của cô, nên không có nhận nhiều việc, đem thời gian trống để cho Diệp Phạm cùng Đô Đô.
Dau khi kết thúc một buổi chiều làm việc, Diệp Phạm ở trong nhà bồi Đô Đô ăn xong bữa tối.
Diệp Phạm qua thời gian nữa liền phải rời khỏi nhà tiến vào đoàn làm phim, cô không muốn rời khỏi Đô Đô, lại chần chờ không biết làm sao nói với Đô Đô.
Ngược lại là Đô Đô đã nhận ra cảm xúc của Diệp Phạm trước, bé duỗi ra tay nhỏ mập mạp, nhẹ nhàng bưng lấy mặt Diệp Phạm, tựa như bình thường cô bưng lấy mặt bé như thế.
"Mẹ." Mắt to của Đô Đô tròn căng nhìn qua Diệp Phạm, chờ đợi cô mở miệng nói với mình.
Diệp Phạm nói cho Đô Đô, mẹ muốn đi quay phim, phải cách mấy ngày mới có thể về xem bé.
Đô Đô có chút mất tinh tần, nhưng bé cũng hi vọng mẹ về sau có thể trở nên càng tốt hơn, nãi âm nhỏ vang lên: "Cụ nói, nếu như mẹ không ở nhà, Đô Đô có thể cùng cụ ở cùng nhau."
Diệp
Phạm đem Đô Đô từ trên ghế ôm lấy: "Đô Đô sẽ nhớ mẹ sao?"
"Nhớ!" Đô Đô nghiêm túc biểu hiện, "Ban ngày nhớ, ban đêm cũng nhớ, Đô Đô mỗi ngày đều sẽ chờ mẹ về nhà."
Diệp Phạm hôn một chút mặt mũm mĩm của Đô Đô, thật sự là tiểu bảo bối của cô a.
Buổi tối chờ sau khi Đô Đô đã ngủ, Diệp Phạm nhẹ nhàng đi đến thư phòng. Cô lấy ra kịch bản của « Sinh như Yên Hỏa », lúc trước đã đọc hiểu qua một lần, cảm xúc nhân vật còn chưa suy nghĩ kỹ qua.
Đêm dần khuya, Diệp Phạm một mực cúi đầu nghiêm túc nhìn xem kịch bản. Cô rất nhập tâm, mỗi một phân đoạn đều sẽ dành rất nhiều thời gian xem.
Bất tri bất giác, đồng hồ trên tường chạy tới mười một giờ khuya. Diệp Phạm không chút nào phát giác được thời gian đã trôi qua, ngay cả cửa bị mở ra bên ngoài, có người vào phòng cũng không biết.
Đoạn phim ngày hôm nay Hạ Hàn quay tới đã khuya, anh đến nhà Diệp Phạm đã rất muộn.
Anh vào phòng, trong phòng khách không mở đèn, trong phòng Diệp Phạm, cũng là một mảnh đen kịt. Hạ Hàn nhìn lướt qua, chỉ có thư phòng bên kia mơ hồ lộ ra ánh đèn.
Hạ Hàn cất bước, hướng phía thư phòng đi tới.
Anh nhẹ nhàng đẩy cửa ra, nhìn thấy Diệp Phạm ngồi ở trước bàn, bên trong lóe lên một ánh đèn, ánh đèn trắng chiếu sáng lên kịch bản trước mặt cô.
Diệp Phạm cúi đầu, đang nghiêm túc suy nghĩ, chân mày hơi nhíu lại.
Nghe được động tĩnh mở cửa, Diệp Phạm rốt cục tỉnh táo lại, cô ngẩng đầu, đối diện với con mắt của Hạ Hàn. Hạ Hàn bình thường cũng thường xuyên đến nơi này, cô cũng chẳng suy nghĩ gì nữa.
Diệp Phạm nhìn thoáng qua đồng hồ trên tường, phát giác ra đã hơn mười một giờ.
Hạ Hàn đi tới, giữ chặt chốt cửa. Trong thư phòng chỉ có hai người bọn họ, còn có một phòng yên tĩnh.
Diệp Phạm hỏi: "Quay phim kết thúc?"
Hạ Hàn gật đầu: "Em vẫn chưa ngủ sao?" Anh đi vào nhà Diệp Phạm cũng chỉ là muốn xem xem bọn họ, nếu như Diệp Phạm cùng Đô Đô đã ngủ, anh liền rời đi.
Diệp Phạm nói: "Có một cảnh quay tương đối phức tạp, không xử lý tốt lắm."
Nghĩ tới đây, cô lại nhíu mày.
"Anh xem một chút." Hạ Hàn đi đến bên người Diệp Phạm, thân thể anh khom xuống, dựa vào gần cô. Hô hấp của anh cũng lập tức truyền đi qua.
Hạ Hàn vô ý thức đưa tay, vuốt lông mày Diệp Phạm, để tâm tình của cô thư giãn xuống.
Đại khái là bởi vì gần nhất diễn rất nhiều đoạn có động tác võ, lòng bàn tay anh có chút thô, lúc vuốt ve qua cái trán của Diệp Phạm, cô buông lỏng mấy phần.
Lúc trầm tĩnh lại, liền có thể cảm giác được một dòng điện lơ đãng xẹt qua. Một lát sau, Hạ Hàn buông tay ra, anh cũng xem hết phân đoạn trong kịch bản này.
Ngón tay thon dài của anh đặt ở bên trên kịch bản, chỉ mấy chỗ. Sau khi Diệp Phạm nhìn kỹ, Hạ Hàn bắt đầu nói chuyện, cô ngẩng đầu nghe anh giảng.
Môi mỏng của Hạ Hàn lúc mở lúc đóng, mỗi lời đều nói đến ý tưởng. Anh diễn phim nhiều năm, Diệp Phạm trước kia là học âm nhạc, nếu như muốn thỉnh giáo, người đầu tiên nhất định là Hạ Hàn.
Ánh trăng chiếu vào giữa lông mày anh, nổi bật lên sự lạnh lùng cũng càng nghiêm túc của anh.
Đối thoại kết thúc, hai người đều chưa dời mắt. Bọn họ cứ như vậy tiếp tục nhìn nhau một hồi. Bên ngoài gió mùa đông lạnh thấu xương hòa cùng gian phòng âm ấp, tựa hồ tạo thành chênh lệch rõ ràng.
Hạ Hàn nhắm lại mắt, anh đưa tay đẩy xa kịch bảnbên cạnh. Thân thể của anh vừa nghiêng, hướng phía Diệp Phạm nhích lại gần, khoảng cách phút chốc rút ngắn đi. Ngũ quan của cô gần trong gang tấc, da thịt tuyết trắng trong suốt.
Đối với anh mà nói, mỗi một chỗ đều giống như dụ hoặc.
Ánh mắt của Hạ Hàn xẹt qua chóp mũiDiệp Phạm, nhìn về phía môi của cô, một giây sau, nụ hôn trực tiếp rơi xuống.
Môi anh chạm vào môi của cô, đôi môi kề sát, răng môi tương giao.
Sau đó, ngón tay của anh ở trên bàn thăm dò, tìm được công tắc của đèn, bộp một tiếng, ánh đèn đột nhiên bị tiêu diệt.
Vừa vặn ngoài cửa sổ có mây đen che trăng, khó khăn lắm chặn đi ánh trăng sáng tỏ lại dịu dàng.
Nụ hôn của anh trở nên mãnh liệt hơn một chút, tùy ý cướp đoạt lấy không khí trong môi cô. Bên ngoài là một mảnh đen như mực.
Thân thể của Diệp Phạm hơi khẽ lung lay một cái, Hạ Hàn đưa tay lên, kéo lại eo của cô. Chỉ là nhẹ nhàng như thế ôm lấy, liền có thể cảm giác được da thịt mịn nhẵn của cô.
Một bên thay cô chống đỡ lấy thân thể, một bên tinh tế vuốt ve, mỗi một tấc của làn da, đều đang trêu chọc lấy lòng anh.
Anh càng hôn càng sâu, đồng thời, một cái tay khác đỡ sau gáy của cô. Tay của anh có chút dùng sức, thân thể của cô thì càng đến gần, môi cũng gắn càng chặt hơn. Anh tỉ mỉ rà quét địa phương mẫn cảm trên phần môi của cô.
Hạ Hàn đem Diệp Phạm ôm tiến vào trong ngực.
Cô giống như một dòng nước cực kì mềm mại, cứ như vậy hoà tan ở trong lòng anh.
Không khí nơi này cũng nóng rực thêm mấy phần, bốn phía giống như rơi vào một cái mộng cảnh dịu dàng.
~~~
Tác giả có lời muốn nói: Đã nói là giảng kịch bản mà???
Editor: Sắp có thịt???