Ánh nắng ban mai hắt vào song cửa sổ.
Người đàn ông tóc đen anh tuấn nhắm hai mắt nằm trên cái giường mềm mại, ánh mặt trời chiếu vào mặt anh, lông mi cong vểnh cao hơi hơi run lên, theo thói quen sờ sờ gối đầu bên cạnh mình.
Nhưng không có xúc cảm mềm mềm nong nóng quen thuộc ngày thường.
Phó Kiêu đột nhiên tỉnh táo lại, mở to mắt.
Tiểu Đường Cao đâu rồi?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ngồi dậy ngay lập tức quan sát trái phải, có chuỗi dài hai hàng dấu chân hoa mai màu đen của loài mèo ịn trên ra giường trắng bóc, bắt đầu từ gối đầu mình kéo dài đến cửa sổ, gần như Phó Kiêu có thể tưởng tượng ra tình cảnh cái chân bé mèo trắng đầy bùn đất chạy từ cửa sổ đến trên giường mình, sau đó lại chạy về cửa sổ.
Tim anh lập tức nguội lạnh.
Trên cửa sổ không có bóng dáng Tiểu Đường Cao.
Anh đang ở lầu hai.
Anh không chắc độ cao ở đây không nguy hiểm với bé mèo.
Nếu....... lỡ đâu, Tiểu Đường Cao bướng bỉnh rớt khỏi cửa sổ...
Lòng Phó Kiêu bỗng thắt lại, tâm trí anh trống rỗng, chạy vội đến bên cửa sổ, quay đầu quan sát chung quanh.
Chưa bao giờ, anh hoảng hốt đến thế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẳng đến một góc sáng sủa, mới nghe thấy một tiếng kêu meo quen thuộc.
Lòng anh mới nhẹ nhõm hẳn.
Trên một góc rèm trắng bên cửa sổ, bé mèo gần như hòa làm một với nó, thành thành thật thật giấu hơn nửa thân mình sau bức rèm, chỉ lộ ra một cái đầu lông xù.
Trong ánh mắt xanh thẳm tràn ngập tự hào, Tiểu Đường Cao vươn nửa bàn chân ra, dưới chân là một con chuột hamster màu vàng run rẩy bò ra, giấu đầu dưới thân, cả người co cụm lại thành một quả bóng.
Tiểu Đường Cao nhà anh thiếu kiên nhẫn meo một tiếng, đập đập chân uy hiếp, con chuột bất giác run lên, thò đầu ra khỏi thân dưới, đôi mắt như hạt đậu đầy khẩn cầu lấy lòng nhìn Phó Kiêu.
Cũng may không có việc gì.
Anh che dấu đi cảm xúc ào ạt tuôn ra, nhìn bé mèo trắng thuộc về mình.
Đôi mắt Tiểu Đường Cao như bảo thạch sáng long lanh, ánh mắt nhìn anh ẩn chứa rực rỡ chói mắt, ngửa đầu kiêu ngạo kêu meo meo.......
Anh nhìn về phía con chuột hamster, từng nghe nói qua, có vài bé mèo sẽ tặng quà cho chủ nhân.
Đây là quà của Tiểu Đường Cao?
Thật ra nội tâm bé mèo có hơi thấp thỏm.
Kiếp trước, cậu khuyết thiếu xã giao cần thiết, không có cơ hội tặng quà cho người khác, mà bây giờ cậu là một con mèo, nếu tặng những món quà mà con người có thể tặng thì sẽ rất kỳ quái.
Cậu hỏi thăm Ngốc Xít một chút, thì ra đối với mèo mà nói con chuột chính là món quà trân quý nhất.
Mà cậu muốn cho Phó Kiêu biết, cho dù bây giờ cậu là một con mèo thì cậu cũng rất thích Phó Kiêu, anh đáng được người ta thích.
Cậu thích Phó Kiêu như thích anh trai vậy đó.
Nếu như mình có anh trai thì đại khái dáng vẻ giống như Phó Kiêu.
Tiểu Đường Cao thấp thỏm ngẩng đầu, nhìn người đàn ông tóc đen anh tuấn trước mắt, cố gắng bắt lấy mỗi biểu cảm trên gương mặt anh
Phó Kiêu có thể hiểu được điều đó không?
Đôi mắt anh sâu thẳm như biển, cúi người thở phào đối diện, sau đó khẽ cười, dùng hai ngón tay nắm lấy lưng chuột hamster hỏi nhỏ: "Đây là tặng cho anh hả?"
Tiểu Đường Cao ngửa đầu meo một tiếng.
Đúng vậy đó!
- Anh thích lắm.
Ánh mắt Phó Kiêu hơi ôn hòa, sương giá bao quanh anh dường như cũng tan ra một chút.
Tiểu Đường Cao nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng ở giây tiếp theo, cậu đã bị Phó Kiêu xách lên, cảm giác lơ lửng làm cho Tiểu Đường Cao thấy không ổn, nhớ tới tình cảnh tồi tệ bây giờ của mình, Tiểu Đường Cao cố giãy dụa hơi tàn dùng chân ôm lấy bức rèm nhưng đã chậm.
Bộ lông trắng muốt dài thượt giống như đã lăn một vòng trong vũng bùn, đen xì cùng với bùn nhơ quấn bện thành một cục, thậm chí nó ngồi xổm dưới bức rèm cũng có một vũng nước bẩn.
Tiểu Đường Cao chột dạ cúi đầu.
Lúc cậu bắt con chuột chạy nhanh quá nên hãm phanh có hơi chậm tý.
Thề là chỉ một chút thôi, dù sao trời còn tối mà, cậu đâu có nhìn thấy rõ hoàn cảnh chung quanh được.
Cũng không có nói cho người khác biết rằng, bởi vì quá vui mừng bắt được con chuột mà hai chân trước vấp vào nhau trượt ngã bẹp đâu.
Tiểu Đường Cao vươn chân trước dính đầy bùn, định bắt lấy tay Phó Kiêu cọ cọ, làm nũng........
Con người ấy mà, cực kỳ dễ ứng phó.
Nhưng Phó Kiêu nhanh chóng rụt tay về.
Tiểu Đường Cao vồ hụt, không dám tin nhìn chân mình rồi lại nhìn anh.....
Cậu bị ghét bỏ à?
Cậu không còn là nhóc khả ái của Phó Kiêu nữa?
Đại Tất Thối! Nếu không phải vì món quà thì cậu sẽ bẩn như vậy sao?
Phó Kiêu theo bản năng thụt tay về, nhìn ánh mắt lên án của Tiểu Đường Cao, đôi mắt anh không khỏi vụt qua chút xấu hổ.
Nhận thấy không ổn, anh tự lừa dối mình muốn sờ sờ bé mèo, tỏ vẻ mình không có ghét bỏ nó.
Tiểu Đường Cao kiêu ngạo ngẩng đầu lên, cái đuôi đầy bùn đất nhếch lên vẫy phành phạch, hất một ít bùn ra xung quanh, ngạo kiều né tránh tay Phó Kiêu, nhảy lên phía trên cái tủ, đôi mắt hạnh nhân xanh thẳm từ trên cao nhìn xuống anh.
Hừ, chậm rồi!
*
Trong phòng tắm.
Người đàn ông tóc đen đi chân trần, dò thử nước ấm phun ra từ vòi hoa sen rồi vẫy vẫy tay với bé mèo trắng bẩn thỉu ở trong góc.
Bé mèo trắng đáng thương hu hu meo một tiếng.
Phó Kiêu nhíu mày: "Ngoan, lại đây".
Bé mèo trắng miễn cưỡng đi qua.
Dòng nước ấm áp chảy xuống thân thể bé mèo, cảm giác không tệ nha, ngón tay anh thon dài lần theo lông Tiểu Đường Cao rửa sạch những cục bùn đất dính trên đó, từng dòng nước đen theo thân bé mèo chảy xuống.
Tiểu Đường Cao cảm giác quái quái, không nhịn được giũ giũ đám lông ướt sũng.
Trong nháy mắt, trên áo ngủ Phó Kiêu xuất hiện một mảng lớn nước bị hắt ra.
Tiểu Đường Cao ngồi xổm trên mặt đất vô tội meo một tiếng.
Hổng có cố ý mà!
Lông dài trên người Tiểu Đường Cao rất dầy rất nặng, sau khi bị nước xối ướt nhẹp dính sát trên da quá thảm, trông cực kỳ đáng thương.
Anh cúi đầu nhíu mày nhìn cái áo đã ướt nhẹp, thế rồi đứng lên, cởi nút áo rồi cởi áo ra.
Đôi mắt xanh thẳm vội