Xuyên Thành Mèo Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 21


trước sau


Ánh nắng ban mai hắt vào song cửa sổ.
Người đàn ông tóc đen anh tuấn nhắm hai mắt nằm trên cái giường mềm mại, ánh mặt trời chiếu vào mặt anh, lông mi cong vểnh cao hơi hơi run lên, theo thói quen sờ sờ gối đầu bên cạnh mình.
Nhưng không có xúc cảm mềm mềm nong nóng quen thuộc ngày thường.
Phó Kiêu đột nhiên tỉnh táo lại, mở to mắt.
Tiểu Đường Cao đâu rồi?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ngồi dậy ngay lập tức quan sát trái phải, có chuỗi dài hai hàng dấu chân hoa mai màu đen của loài mèo ịn trên ra giường trắng bóc, bắt đầu từ gối đầu mình kéo dài đến cửa sổ, gần như Phó Kiêu có thể tưởng tượng ra tình cảnh cái chân bé mèo trắng đầy bùn đất chạy từ cửa sổ đến trên giường mình, sau đó lại chạy về cửa sổ.
Tim anh lập tức nguội lạnh.
Trên cửa sổ không có bóng dáng Tiểu Đường Cao.
Anh đang ở lầu hai.
Anh không chắc độ cao ở đây không nguy hiểm với bé mèo.
Nếu....... lỡ đâu, Tiểu Đường Cao bướng bỉnh rớt khỏi cửa sổ...
Lòng Phó Kiêu bỗng thắt lại, tâm trí anh trống rỗng, chạy vội đến bên cửa sổ, quay đầu quan sát chung quanh.
Chưa bao giờ, anh hoảng hốt đến thế.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẳng đến một góc sáng sủa, mới nghe thấy một tiếng kêu meo quen thuộc.
Lòng anh mới nhẹ nhõm hẳn.
Trên một góc rèm trắng bên cửa sổ, bé mèo gần như hòa làm một với nó, thành thành thật thật giấu hơn nửa thân mình sau bức rèm, chỉ lộ ra một cái đầu lông xù.

Trong ánh mắt xanh thẳm tràn ngập tự hào, Tiểu Đường Cao vươn nửa bàn chân ra, dưới chân là một con chuột hamster màu vàng run rẩy bò ra, giấu đầu dưới thân, cả người co cụm lại thành một quả bóng.
Tiểu Đường Cao nhà anh thiếu kiên nhẫn meo một tiếng, đập đập chân uy hiếp, con chuột bất giác run lên, thò đầu ra khỏi thân dưới, đôi mắt như hạt đậu đầy khẩn cầu lấy lòng nhìn Phó Kiêu.
Cũng may không có việc gì.
Anh che dấu đi cảm xúc ào ạt tuôn ra, nhìn bé mèo trắng thuộc về mình.
Đôi mắt Tiểu Đường Cao như bảo thạch sáng long lanh, ánh mắt nhìn anh ẩn chứa rực rỡ chói mắt, ngửa đầu kiêu ngạo kêu meo meo.......
Anh nhìn về phía con chuột hamster, từng nghe nói qua, có vài bé mèo sẽ tặng quà cho chủ nhân.
Đây là quà của Tiểu Đường Cao?
Thật ra nội tâm bé mèo có hơi thấp thỏm.
Kiếp trước, cậu khuyết thiếu xã giao cần thiết, không có cơ hội tặng quà cho người khác, mà bây giờ cậu là một con mèo, nếu tặng những món quà mà con người có thể tặng thì sẽ rất kỳ quái.
Cậu hỏi thăm Ngốc Xít một chút, thì ra đối với mèo mà nói con chuột chính là món quà trân quý nhất.
Mà cậu muốn cho Phó Kiêu biết, cho dù bây giờ cậu là một con mèo thì cậu cũng rất thích Phó Kiêu, anh đáng được người ta thích.
Cậu thích Phó Kiêu như thích anh trai vậy đó.
Nếu như mình có anh trai thì đại khái dáng vẻ giống như Phó Kiêu.
Tiểu Đường Cao thấp thỏm ngẩng đầu, nhìn người đàn ông tóc đen anh tuấn trước mắt, cố gắng bắt lấy mỗi biểu cảm trên gương mặt anh
Phó Kiêu có thể hiểu được điều đó không?
Đôi mắt anh sâu thẳm như biển, cúi người thở phào đối diện, sau đó khẽ cười, dùng hai ngón tay nắm lấy lưng chuột hamster hỏi nhỏ: "Đây là tặng cho anh hả?"
Tiểu Đường Cao ngửa đầu meo một tiếng.
Đúng vậy đó!
- Anh thích lắm.
Ánh mắt Phó Kiêu hơi ôn hòa, sương giá bao quanh anh dường như cũng tan ra một chút.
Tiểu Đường Cao nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng ở giây tiếp theo, cậu đã bị Phó Kiêu xách lên, cảm giác lơ lửng làm cho Tiểu Đường Cao thấy không ổn, nhớ tới tình cảnh tồi tệ bây giờ của mình, Tiểu Đường Cao cố giãy dụa hơi tàn dùng chân ôm lấy bức rèm nhưng đã chậm.
Bộ lông trắng muốt dài thượt giống như đã lăn một vòng trong vũng bùn, đen xì cùng với bùn nhơ quấn bện thành một cục, thậm chí nó ngồi xổm dưới bức rèm cũng có một vũng nước bẩn.
Tiểu Đường Cao chột dạ cúi đầu.
Lúc cậu bắt con chuột chạy nhanh quá nên hãm phanh có hơi chậm tý.
Thề là chỉ một chút thôi, dù sao trời còn tối mà, cậu đâu có nhìn thấy rõ hoàn cảnh chung quanh được.
Cũng không có nói cho người khác biết rằng, bởi vì quá vui mừng bắt được con chuột mà hai chân trước vấp vào nhau trượt ngã bẹp đâu.
Tiểu Đường Cao vươn chân trước dính đầy bùn, định bắt lấy tay Phó Kiêu cọ cọ, làm nũng........
Con người ấy mà, cực kỳ dễ ứng phó.
Nhưng Phó Kiêu nhanh chóng rụt tay về.
Tiểu Đường Cao vồ hụt, không dám tin nhìn chân mình rồi lại nhìn anh.....
Cậu bị ghét bỏ à?
Cậu không còn là nhóc khả ái của Phó Kiêu nữa?
Đại Tất Thối! Nếu không phải vì món quà thì cậu sẽ bẩn như vậy sao?
Phó Kiêu theo bản năng thụt tay về, nhìn ánh mắt lên án của Tiểu Đường Cao, đôi mắt anh không khỏi vụt qua chút xấu hổ.
Nhận thấy không ổn, anh tự lừa dối mình muốn sờ sờ bé mèo, tỏ vẻ mình không có ghét bỏ nó.

Tiểu Đường Cao kiêu ngạo ngẩng đầu lên, cái đuôi đầy bùn đất nhếch lên vẫy phành phạch, hất một ít bùn ra xung quanh, ngạo kiều né tránh tay Phó Kiêu, nhảy lên phía trên cái tủ, đôi mắt hạnh nhân xanh thẳm từ trên cao nhìn xuống anh.
Hừ, chậm rồi!
*
Trong phòng tắm.
Người đàn ông tóc đen đi chân trần, dò thử nước ấm phun ra từ vòi hoa sen rồi vẫy vẫy tay với bé mèo trắng bẩn thỉu ở trong góc.
Bé mèo trắng đáng thương hu hu meo một tiếng.
Phó Kiêu nhíu mày: "Ngoan, lại đây".
Bé mèo trắng miễn cưỡng đi qua.
Dòng nước ấm áp chảy xuống thân thể bé mèo, cảm giác không tệ nha, ngón tay anh thon dài lần theo lông Tiểu Đường Cao rửa sạch những cục bùn đất dính trên đó, từng dòng nước đen theo thân bé mèo chảy xuống.
Tiểu Đường Cao cảm giác quái quái, không nhịn được giũ giũ đám lông ướt sũng.
Trong nháy mắt, trên áo ngủ Phó Kiêu xuất hiện một mảng lớn nước bị hắt ra.
Tiểu Đường Cao ngồi xổm trên mặt đất vô tội meo một tiếng.
Hổng có cố ý mà!
Lông dài trên người Tiểu Đường Cao rất dầy rất nặng, sau khi bị nước xối ướt nhẹp dính sát trên da quá thảm, trông cực kỳ đáng thương.
Anh cúi đầu nhíu mày nhìn cái áo đã ướt nhẹp, thế rồi đứng lên, cởi nút áo rồi cởi áo ra.
Đôi mắt xanh thẳm vội

vàng dời đi chỗ khác.
Phó Kiêu muốn làm gì đó?
Muốn chơi lưu manh à?
Tim Tô Trạch Ninh bỗng nhiên đập hơi nhanh, lập tức cậu nghĩ bọn họ đều là con trai, Phó Kiêu và cậu đều giống nhau có gì đâu mà không thể nhìn.
Sau khi bơm dũng khí cho mình, lý trí Tiểu Đường Cao hùng dũng dâng trào chậm rãi ngước mắt lên.
Đập vào mắt là cái quần ngủ màu đen.......
Tô Trạch Ninh nhẹ nhàng thở ra, cũng may Phó Kiêu còn mặc quần.
Cậu yên tâm ngước mắt lên, sau đó sửng sốt......
Trên cái lưng cường tráng, được bao bọc bởi những bó cơ săn chắc nhưng trên đó lại bao phủ đầy những vết sẹo, dài, tròn, đủ loại hình thù kỳ quái, dữ tợn phân bố khắp nơi trên làn da.
Toàn bộ nửa người trên ngoại trừ một phần nhỏ bên ngoài quần áo thì gần như không có chỗ nào lành lặn.
Tô Trạch Ninh nhớ trong sách có một câu.........
Bất kể mùa hè nóng bức đến thế nào, anh luôn ăn mặc tây trang chỉnh tề, nút thắt áo sơ mi vĩnh viễn cài đến cái nút trên cùng.
Đây là nguyên nhân sao?
Đã qua nhiều năm còn lưu lại nhiều vết sẹo thế, chắc lúc ấy anh đau lắm.
Tô Trạch Ninh không khỏi suy đoán.
Từ một đứa trẻ ốm yếu không chỗ nương tựa cho tới hôm nay là chủ nhân Phó gia, con đường này đầy bụi gai rốt cuộc Phó Kiêu đã dùng bao nhiêu năm?
Vậy mấy năm nay, anh cắn răng chịu đựng khổ đau biết bao nhiêu?
Hai tay Phó Kiêu bóp bóp dầu gội thơm phức dành cho thú cưng, xoa xoa trên bộ lông Tiểu Đường Cao ra đầy bọt bong bóng, bỗng nhiên bé mèo trong tay yên tĩnh lại, anh chuyên tâm tắm rửa cho Tiểu Đường Cao cũng không chú ý, thẳng đến khi bé mèo không để ý bọt bong bóng đầy thân nằm nhoài trên đùi anh.
Phó Kiêu bất đắc dĩ nhìn quần ngủ dính đầy bọt bong bóng.
Ngay cả quần cũng phải thay rồi.

Giây tiếp theo, Tiểu Đường Cao nhà anh ngước đầu lên, tuy là một bé mèo sư tử trắng bình thường nhất nhưng giá trị nhan sắc rất cao, cái mũi nhỏ vênh vểnh màu hồng nhạt, cái lỗ tai nhòn nhọn, đôi mắt hạnh nhân thật to gần như chiếm cứ nửa đầu nhỏ, nhất là màu mắt, xanh thẳm trong veo giữa đồng tử tựa như biển cả, bên cạnh còn điểm xuyết chun chút màu vàng, giống như dòng chảy đại dương dưới ánh mặt trời, cực kỳ xinh đẹp, như là thiên sứ.
Mà bây giờ đệm thịt hồng nhạt của thiên sứ bé bỏng thật cẩn thận, đè lên vết sẹo dữ tợn lớn nhất trên ngực anh, nhẹ nhàng như con bướm khe khẽ hôn lên miệng vết thương.
Nó khẽ kêu ỏn ẻn một tiếng, khẽ đến mức giống như sợ hãi lớn tiếng chút thôi sẽ làm cho vết thương lại đau đớn.
- Đã không còn đau nữa rồi.
Đôi mắt đen nhìn xa xăm, như thể nhớ lại những chuyện nhiều năm trước, tay anh vô thức vuốt ve bé mèo, khẽ lẩm bẩm theo dòng kí ức: “Vả lại, bây giờ đã khác rồi".
Nói ra cũng buồn cười, nhiều năm qua, chỉ có Tiểu Đường Cao là người duy nhất đụng vào vết thương.....
Trong nháy mắt đó, anh thậm chí có một loại ảo giác, Tiểu Đường Cao đang quan tâm anh, giả dối vậy mà thậm chí làm cho anh cảm thấy có một tia nắng đang chiếu rọi vào trái tim u ám chật chội của mình.
Cho dù Tiểu Đường Cao là một con mèo.
Nhưng, Tiểu Đường Cao đúng là một con mèo mà.
Ánh mắt Phó Kiêu tối sầm lại, ngón tay thon dài khẽ nắm chặt.
*
Sau khi tắm rửa xong, Tiểu Đường Cao lại là một bé mèo trắng thơm tho ngào ngạt xinh đẹp rực rỡ.
Ở trong phòng tắm, Phó Kiêu hiếm khi bộc lộ dù chỉ trong nháy mắt, một lát sau anh lại là kẻ bề trên, nắm giữ quyền lực khống chế người nhà Phó gia.
Ngoài cửa, đàn mèo hoang lại đây tìm đại ca của mình đòi ăn cơm.
Được anh hướng dẫn, hiệu suất làm việc của quản gia rất cao, đã đặt một số máy cho ăn tự động trong sân, chỉ cho thức ăn dành cho mèo được tích lũy chồng chất trong kho của Tiểu Đường Cao còn đối với cá khô, lần tới khi đám mèo tụ tập thì bé mèo sẽ mang qua.
Tiểu Đường Cao ngồi xổm trên cửa sổ âm thầm tính toán, lần trước Phó Minh Minh tặng một ít đồ ăn mèo đến, với lại trước đó nữa mình cũng còn, nếu vậy số đồ ăn tồn kho có thể cầm cự được khoảng một thời gian rất dài.
Tiểu Đường Cao vừa lòng nhìn đàn mèo kiếm ăn.......
Từ từ, sao không có Cam Béo đâu?
Tiểu Đường Cao nhảy xuống từ cửa sổ, chạy đến bên cạnh Ngốc Xít hỏi: "Cam Béo đâu? Anh ta xảy ra chuyện gì à?". Cậu có nghe Ngốc Xít nói ở gần đây có mèo mất tích, có ăn mà không đến, chẳng lẽ Cam Béo bị người xấu bắt đi rồi?
Ngốc Xít ngừng ăn thứ gì đó, cái đầu nhỏ nói: "Cam Béo không sao cả, em nhìn đi anh ta ở kia kìa.
Tiểu Đường Cao nhìn theo hướng Ngốc Xít chỉ.......
Hận không thể ngay lập tức ngửa mặt lên trời cười to..........
Cam Béo cũng có ngày hôm nay.
Bên ngoài sân, lan can song sắt vốn khá rộng đổi thành loại nhỏ hơn, Cam Béo mập như quả bóng dùng đủ loại cách chen vào nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Bây giờ nó kiệt sức nằm liệt tại chỗ luôn.
Ở gần đó, quản gia gọn gàng ngăn nắp dặn dò công nhân làm việc : "Còn mấy chỗ khác nữa Phó tổng nói hôm nay đổi tất cả lan can thành loại nhỏ hơn, sau đó bịt kín tất cả cửa sổ lại.
Công nhân kỳ quái hỏi: "Sao bỗng nhiên Phó tổng muốn đổi lan can vậy.
Quản gia cũng suy xét không ra: "Thiếu gia nói phải giúp người ta giảm béo.
Nhưng giảm béo và lan can có liên quan gì đến nhau?



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện