Sau khi cậu hôn, mới ý thức được mình làm cái gì.
Vì một cái nhẫn mà bán đứng nụ hôn đầu của mình?
Bé mèo cứng đờ cả người, ngẩng đầu lên đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Phó Kiêu.
Đôi mắt anh dường như nhớ tới cái gì đó, hơi nheo lại, nhìn Tiểu Đường Cao từ trên xuống dưới,
Anh cứ có cảm giác bé mèo dường như quá thông minh, không chỉ một lần cảm thấy Tiểu Đường Cao nghe hiểu mình đang nói cái gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lòng anh rung động, một ý nghĩ trong đầu xẹt qua, ngay cả chính anh cũng cảm thấy mình điên rồi, ngồi xổm đối diện với bé mèo, cẩn thận nói: "Tiểu Đường Cao, nhóc có hiểu anh nói gì không?"
Bé mèo trắng dường như không nghe thấy, dùng móng vuốt khảy khảy cái nhẫn ngọc lục bảo đặt ở mép bàn trà, tiện tay quẹt rơi xuống đất rồi lại ngậm lên đặt trên bàn trà, lặp đi lặp lại.
Trong mắt anh lóe qua thất vọng, rồi lập tức cười gượng, nhất định là điên rồi, sao anh lại có ý nghĩ đó trong đầu nhỉ, còn cảm thấy Tiểu Đường Cao có thể nghe hiểu lời anh.
Mới vừa rồi đại khái là trùng hợp đi.
Bé mèo trắng muốt như bông ở trên bàn trà, tò mò dùng móng vuốt khảy ngọc lục bảo, vừa hoạt bát lại vừa đáng yêu.
Phó Kiêu đứng lên, lắc đầu, trong lòng thậm chí có chút mất mác mơ hồ.
Tô Trạch Ninh thở phào nhẹ nhõm.
Anh thấy bé mèo rất thích cái nhẫn đó, nghiêng đầu quan sát cái nhẫn quen thuộc kia, ký ức tuổi thơ mà anh tưởng rằng đã quên đi lại trở về, thật sự chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì.
Nhưng khi anh vươn tay với bé mèo.
Tiểu Đường Cao không chút suy nghĩ, cọ cọ trên tay anh, trong mắt lộ rõ sự hạnh phúc.
Phó Kiêu nở nụ cười, nhéo nhéo phần lông xù ở giữa cái lỗ tai nhọn, rồi nói với quản gia: "Cái nhẫn này đăng ký trên danh nghĩa của Tiểu Đường Cao, nó thích thì để lại cho nó chơi đi".
*
Ban đêm, Phó Kiêu lấy ra một xấp tài liệu trong két sắt ở thư phòng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về truyen5z. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của truyen5z. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tập tài liệu màu đen mở ra, bên trong bất ngờ là ảnh chụp ngày xưa của Bạch Dương Hinh, những tờ tài liệu mỏng này giới thiệu chi tiết về quá khứ của ả, xấp tài liệu như này, trong két còn mấy cái.
Quá khứ của Bạch Dương Hinh không phải đơn giản như ả nói, người phụ nữ này trước khi trở thành minh tinh thậm chí còn trải qua mấy lần yêu đương, quá khứ cũng không tính là trong sạch, với lại ả đã từng kết hôn, có một đứa con.
Cũng chỉ có Phó Vân Tích mới ngu ngốc bị ả dỗ dành ngoan ngoãn.
Từ lúc Bạch Dương Hinh có ý đồ tiếp cận Phó Vân Tích, Phó Kiêu liền điều tra rõ ràng tất cả từ lâu, đây là tác phong nhất quán của anh, đem tất cả chuyện xấu nắm hết trong tay.
Nhưng ..........
Phó Kiêu nhìn chăm chăm đêm tối ở bên ngoài cửa sổ.
Sau khi biết tất cả, anh chưa từng nói với bất cứ ai, mà ngược lại lựa chọn che giấu cho Bạch Dương Hinh, nếu không ông Phó đã ra tay đối phó ả từ lâu.
Anh chẳng phải người lương thiện gì cả, làm vậy cũng chỉ vì có lợi cho anh thôi.
Bên cạnh Phó Vân Tích luôn có phụ nữ, so với việc để một người phụ nữ thông minh chiếm lấy vị trí này còn không bằng để Bạch Dương Hinh đến.
Nhưng nhớ đến thái độ ả còn có ánh mắt oan ức của bé mèo..........
Ánh mắt Phó Kiêu lạnh lùng, ả ngàn vạn lần không nên tự tiện động vào đồ của anh.
Anh bấm điện thoại.
Sau khi tắt điện thoại, anh nhìn ngoài cửa sổ.
Hơn ai hết, anh biết Phó gia bẩn thỉu tuyệt không thua ông ngoại Tống gia bao nhiêu.
Lúc anh mười tuổi được ông Phó mang ra khỏi Tống gia, từ giây phút đó, anh hiểu ra, anh chẳng qua là từ đầm rồng sang hang hổ, thế giới này chỉ có thể dựa vào chính mình, chỉ có đứng ở đỉnh lợi ích mới nắm giữ được vận mệnh chính mình, không cần dựa dẫm vào hơi thở người khác.
Vì thế anh trả giá tất cả mọi thứ không đáng.
Nhưng, Phó Kiêu nhìn khuôn mặt anh phản chiếu từ cửa sổ sát đất.
Vì sao với khuôn mặt này, anh cảm giác xa lạ đến thế.
Tiếng kêu ngọt ngào meo meo meo meo meo meo của bé mèo xuất hiện ở thư phòng. Anh chỉ cần nghe tiếng thôi, có thể tưởng tượng ra dáng vẻ bé mèo trắng nhảy nhót ở trong phòng.
Tràn ngập sức sống, tựa như quả đạn pháo vĩnh viễn không biết mệt mỏi.
Không biết có phải do không có mèo khác dạy dỗ nên điệu bộ đi đường của nó luôn là lạ.
Cùng tay