Nếu nói với Lục Song Thần bà rất thích hoa, đại khái Lục Song Thần sẽ nói: Không phải vườn nhà chúng ta có rất nhiều hoa sao?
Khương Lan tặng hoa cho bà.
Bà còn rằng chỉ là ăn một bữa cơm, kết quả lại có cả hoa và nhạc.
Ai mà không thích được tặng hoa.
Nhưng mà, Với Vãn Thu vẫn nói: "Sao lại khoa trương thế này, cô có nhiều tiền lắm hả?"
Khương Lan thành thật trả lời, "Với lão sư, cái này không tốn bao nhiêu tiền."
Bó hoa chỉ hơn 100 tệ, chi phí cho nhà hàng khoảng 400 tệ, chơi violon không tiêu tiền, hơn nữa chủ nhà hàng còn giảm giá cho cô.
Với Vãn Thu biết Khương Lan là sinh viên, trong nhà cũng không phải đặc biệt có tiền, hôm nay tiêu tiền cho bà, Khương Lan còn có tiền sao.
Nghĩ đến đây không đành lòng nhưng phục vụ đã mang đồ ăn lên.
Món trung là cá hồi sốt kem, món chính là bò bít tết, canh là ý súp rau kiểu Ý, tráng miệng là bánh ngọt chưa được đem lên.
Khương Lan không mấy lần ăn cơm Tây, nên không quen dùng dao nĩa.
Với Vãn Thu không dễ chịu nói: "Về sau chúng ta ra ngoài ăn cơm, ăn lẩu cũng khá tốt."
Khương Lan vô cùng tán đồng, nhưng đi tiệm lẩu mà kéo đàn violon hình như không hài hòa lắm.
Với Vãn Thu ăn bữa ăn này rất vui vẻ, nhưng lại tiếc tiền cho Khương Lan, "Sinh hoạt phí một tháng của cô là bao nhiêu."
Khương Lan làm sao biết, nhưng mà của cô trước kia là hai ngàn, "Chắc là hơn hai ngàn."
"Một tháng đủ tiêu không, xài hết thì làm sao bây giờ."
Khương Lan nói: "Xài gần hết thì cuối tháng cố gắng tiết kiệm một chút."
Với Vãn Thu không hỏi chuyện đó nữa, "Cô thích diễn xuất hả?"
Khương Lan lắc đầu, "Không lẽ cô muốn giới thiệu công việc cho em! Diễn xuất cũng được, nếu là có việc như lần trước, thế thân kéo đàn violon, đàn cello, em có thể đi."
Với Vãn Thu gật gật đầu, bà cúi đầu an tĩnh ăn cơm, ăn trong chốc lát, bà đột nhiên nói: "Cô chắc không biết, ba của Lục Di Trình đã rất nhiều năm không tặng hoa cho tôi!"
Với Vãn Thu tiếp tục nói, "Ông ấy là một cái máy làm việc, không biết lãng mạn chút nào!"
Khương Lan: "Ồ, đàn ông đều là như vậy.
Họ cảm thấy rất thành tựu khi có thể kiếm được nhiều tiền về cho gia đình, họ đều tự đánh giá tốt về bản thân..
Cái đó Với lão sư.."
Với Vãn Thu: "Ân?"
"Em nói như vậy Lục tiên sinh, Lục tiên sinh mà biết, sẽ không tức giận chứ."
Với Vãn Thu cười cười, "Mặc kệ, dù sao ông ấy cũng không xem tổng nghệ."
Ăn xong cơm chiều, Tiểu Hứa đặt vé cao tốc lúc 7 giờ 20 phút, 10 giờ đến thành phố B, 11 giờ sẽ về đến biệt thự.
Hôm nay Khương Lan dậy sớm, ở trên xe vẫn luôn ngủ gà ngủ gật.
Với Vãn Thu ôm bó hoa, cũng không để Tiểu Trần cầm, bà định trở lại biệt thự sẽ tìm cái bình hoa cắm v4o.
Tuy rằng không phải lần đầu tiên nhận được hoa, nhưng Với Vãn Thu hôm nay thật sự rất vui vẻ.
Từ buổi sáng thức dậy đến giờ tâm trạng vẫn luôn tốt.
Sau khi vào nhà, bà đem bó hoa đặt ở trên bàn trà, lại rót một ly nước, sau đó nhận được một cuộc điện thoại.
Là Lục Di Trình gọi tới.
Với Vãn Thu và Lục Di Trình hiếm khi gọi điện thoại.
Bà thường xuyên bận rộn với công việc, ngày đêm đảo lộn, cũng may Lục Di Trình từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ làm bà quá nhọc lòng.
Lục Di Trình càng giống người lớn hơn.
Rồi một ngày Với Vãn Thu phát hiện con trai mình đã thay đổi.
Lúc đó thằng bé đang học đại học năm nhất khoảng nửa năm, cũng là lúc bà biết con trai mình có bạn gái.
Kỳ thật rất dễ nhận ra, bình thường Lục Di Trình rất ít nói, lại không đặc biệt thích cái gì, cộng với việc bà và Lục Song Thần ít quan tâm, nên Lục Di Trình đã sớm trưởng thành.
Nhưng lúc ấy Lục Di Trình thường nhìn chằm chằm di động đến phát ngốc, mỗi