Lục Di Trình còn chưa kịp mang lại cái đầu gấu, lúc này trực tiếp nhìn thấy Khương Lan, trong nháy mắt không thể kìm chế được sự nhung nhớ bấy lâu, anh liền đi qua, đem cô ôm vào lòng.
Cách bộ đồ thú bông vừa dày vừa nặng cưỡng chế đem Khương Lan siết vào trong ngực.
Những người chung quanh dừng lại, tất cả đều nhìn về phía hai người bọn họ. Một vài người tự xưng là “nhân viên công tác”* của con phố này đi tới đem đám đông sơ tán, camera cũng có thể tiến lại gần hơn.
*những người này là của tổ chương trình.
Đầu óc Khương Lan trống rỗng.
Lục Di Trình thở phì phò, hắn rất nóng, đầu ong ong, trước đó nhìn lén Khương Lan qua bộ đồ thú bông đều nhìn không rõ lắm.
Không biết qua bao lâu, Lục Di Trình mới đem người buông ra, “Khương Lan, anh khát quá.”
Khương Lan ngẩng đầu nhìn Lục Di Trình, mái tóc người trước mắt đã bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, trông thật chật vật.
Là ai nhìn thấy cảnh này thì cũng không thể nhẫn tâm cự tuyệt.
Đồ uống đã uống hết, nước đá lúc nãy còn thừa một chút cũng đã vứt đi, chỉ có nước mà cô mang theo, Khương Lan nói: “Tôi đi mua cho anh.”
Lục Di Trình: “Em không phải mang theo nước sao.”
Ly nước của Khương Lan màu hồng nhạt, đeo ở bên hông, cô vừa định mở miệng, Lục Di Trình đã nói: “Anh cũng không phải chưa từng uống qua, mau đưa, anh sắp chết khát rồi.”
Cuối cùng Lục Di Trình cầm ly nước màu hồng, dùng ống hút hút hết phân nửa.
Hắn đem đồ thú bông cởi ra, tự nhiên mà nắm lấy tay Khương Lan, “Bảo bối, anh đói rồi.”
Khương Lan rút tay ra, “Anh có thể chú ý một chút được không, có camera đó.”
Lục Di Trình nói: “Có camera thì làm sao?”
Lục Di Trình nhìn Với Vãn Thu, “Mẹ.”
Với Vãn Thu gật đầu.
Ý tứ này thực rõ ràng, đều đã gặp phụ huynh, có gì cần kiêng dè chứ.
Khương Lan không nói gì, Lục Di Trình rất tốt, nhưng hắn không phải là bạn trai của cô, nếu hắn biết bạn gái của chính mình không còn nữa, thân thể này đã thay đổi thành một người khác, hắn phỏng chừng sẽ rất đau lòng.
Cho dù hắn có tốt đến đâu, Khương Lan cũng không có cách nào coi Lục Di Trình như là bạn trai mình.
Nhưng Lục Di Trình lại cố chấp nắm lấy tay cô. Khương Lan thật sự muốn dùng sức nắm lấy bả vai hắn mà lay, đem nước trong não hắn hất ra sạch sẽ, sau đó hỏi, bạn gái của anh đã biến thành người khác, anh không nhận ra sao?
Lục Di Trình đem cô kéo qua, “Nóng quá, vừa nóng lại vừa đói.”
Với Vãn Thu đem đùi gà rán đưa qua, “Ăn cái này trước đi, lát nữa lại đi thêm một vòng.”
Với Vãn Thu nói: “Mẹ còn chưa chơi đủ đâu.”
Khương Lan đem quạt nhỏ đưa cho Lục Di Trình, lòng bàn tay cô đều là mồ hôi, đầu óc rối bời, hoàn toàn không thể tập trung tinh thần.
Lục Di Trình có thể cảm giác được sự bài xích của Khương Lan đối loại này tiếp xúc tay chân này, nhưng hắn nghĩ chắc là do có camera ở đây nên cô mới xấu hổ.
Hơn nữa mẹ hắn cũng ở đây.
Lục Di Trình đem đùi gà gặm xong, “Chúng ta đi mua chân giò quay đi, mua thêm một phần cơm cuộn nữa, được không?”
Hắn thật sự rất đói bụng.
“Sao gặp anh mà trông em một chút đều không vui vậy.” Lục Di Trình canh cánh trong lòng, “Rốt cuộc làm sao vậy? Em thật sự không hy vọng anh tớ sao?.”
Khương Lan nói sao được, cô không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của Với Vãn Thu, cũng không đành lòng nói thật với Lục Di Trình, “Không có, đi ăn trước đi.”
“Vậy em cười một cái đi.”
Khương Lan gượng cười một chút, “Mau đi ăn cái gì đi.”
Ăn xong liền đem Lục Di Trình tiễn đi.
Không giống với tâm trạng khẩn trương của Khương Lan, bình luận của mọi người giống như ăn mừng năm mới.
【 Trời ạ, hai người rất xứng đôi 】
【 Tôi đồng ý cuộc hôn nhân này 】
【 Mau cho cậu ấy