Người này, người này, có phải có bệnh không?
Khương Lan ngẩng đầu, "Như vậy tôi cũng nhớ không ra đâu?"
"Cũng chỉ là một đoạn ký ức." Lục Di Trình có chút khó hiểu, "Nếu không nhớ ra, vậy anh theo đuổi em thêm lần nữa."
Lục Di Trình để khăn lông xuống, duỗi tay xoa đầu Khương Lan, Khương Lan hất tay hắn ra, "Đừng lộn xộn."
Lục Di Trình đem cô ôm vào trong ngực, "Vì sao không được, em mất trí nhớ thì vẫn là bạn gái của anh, bạn trai ôm bạn gái một cái thì có gì sai?"
Đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện, Khương Lan căn bản chưa suy tính tới, nhưng vẫn làm theo ý định ban đầu đẩy người ra, "Chính là không được!"
Lục Di Trình bất đắc dĩ mà nhìn cô, "Bảo bối, về sau em nói cái gì cũng phải có sức thuyết phục chút anh mới tin được, em cái này.."
Ngay cả đùa bỡn cũng đều giống nhau, bảo anh làm sao tin được.
Nhưng mà, Lục Di Trình cũng tin Khương Lan không nhớ rõ, bằng không "tiểu biệt thắng tân hôn", trước mặt là bạn trai vừa mới tắm xong, Khương Lan lại thờ ơ..
Đúng là không hợp với lẽ thường.
Khương Lan: "Dù sao cũng nói với anh nhiều như vậy rồi, tôi trở về đây."
Lục Di Trình đem người túm lại, bản thân ngồi trên giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh ý bảo Khương Lan ngồi xuống, "Giờ còn sớm, em về làm gì, chơi game hay là xem phim?"
"Cho dù em không nhớ gì thì chúng ta cũng là người yêu, lâu như vậy không gặp nhau, em không ở lại với anh một lát sao? Lại đây, để anh kể cho em về chuyện quá khứ của chúng ta, có lẽ em sẽ nhanh chóng nhớ ra thôi."
Khương Lan thấy Lục Di Trình nói cũng rất có lý, cô thở dài, "Vậy anh kể cho tôi nghe đi."
Lục Di Trình: "Ba mẹ em còn nhớ không?"
Khương Lan lắc đầu.
Lục Di Trình: "Còn Từ Tưởng thì sao?"
Khương Lan lại lắc đầu.
Lục Di Trình nhẹ nhàng thở ra, an ủi nói: "Không sao, dù sao Từ Tưởng cũng không phải người đặc biệt quan trọng gì, đã quên liền quên đi."
Khương Lan vừa định nói cái gì, Lục Di Trình liền nói: "Quá trình chúng ta quen nhau em còn nhớ rõ không? Sẽ không phải quên chứ?"
"Nói thật, nếu không phải Với lão sư gọi tên anh, thì dù anh có đứng trước mặt tôi, tôi cũng không nhận ra anh."
Lục Di Trình: "..
Vậy, nói từ lúc chúng ta bắt đầu quen biết đi.
Trong kỳ nghỉ đông cao nhị* em đã đi học một lớp bổ túc, trùng hợp anh cũng tham gia một lớp ôn thi Olympic Toán ở phòng bên cạnh, sau đó em đến bắt chuyện với anh.
*cao nhị: Tương đương với lớp 11.
Lúc ấy em mới vừa học xong lớp nghệ thuật trở về, kiến thức văn hóa không tốt nên chỉ có thể đi học thêm."
Khương Lan biểu tình trở nên rất kỳ quái, nhưng lời nói sau đó của Lục Di Trình làm cô không thể không tin.
Lục Di Trình nói: "Em nói tên của anh nghe rất quen, hỏi trước kia chúng ta có phải đã gặp qua hay không."
Nếu mất trí nhớ là thật, xuyên qua cũng là thật, sau một thời gian dài có lẽ cô có khả năng đã quên đi bộ tiểu thuyết kia, cho nên khi thấy Lục Di Trình mới có thể cảm thấy tên hắn quen thuộc.
Lục Di Trình nói tiếp: "Lúc ấy anh nghĩ, bây giờ người ta bắt chuyện đều như vậy sao?"
Nói xong hắn khẽ mỉm cười.
Lục Di Trình rất tuấn tú, thời điểm mặt không biểu cảm thì có chút đáng sợ, nhưng cười rộ lên lại rất đẹp, có bóng dáng của Với Vãn Thu.
"Chúng ta từ đó liền quen nhau, trong kỳ nghỉ đông đó em thường xuyên đưa đồ ăn, thức uống cho anh, còn đặc biệt bá đạo, rõ ràng chúng ta không có quan hệ gì vậy mà em không cho nữ sinh khác tiếp cận anh.
Sau kỳ nghỉ đông, còn viết thư tình cho anh, muốn cùng anh yêu đương."
"Thư tình quá dài nên anh không nhớ hết, nhưng mà lúc ấy chúng ta đều là cao nhị, không