Với Vãn Thu không nghĩ tới vấn đề này, Lục Di Trình lại nói: "Có đôi khi cô ấy nói ngủ quên, nhưng thật ra là nằm chơi di động."
Lục Di Trình cười nhắc nhở: "Ví dụ như thời điểm mẹ và cô chơi game cùng nhau, đột nhiên cô nói mệt không chơi nữa, thật ra là muốn chơi với người khác."
Với Vãn Thu nghĩ, con trai mình thật là hiểu Khương Lan.
* * *
Khương Lan đem đầu trùm vào trong chăn, tối hôm qua cô ngủ không yên, cùng Từ Tưởng tâm sự nửa ngày cũng vô dụng, cô cũng không thể nói việc mất trí nhớ cho Từ Tưởng biết, cô căn bản không biết làm gì.
Buông di động xuống trong đầu tất cả đều là Lục Di Trình, hôm nay hơn 6 giờ đã dậy, liền vào không gian cặp đôi xem ảnh.
Ảnh chụp rất nhiều, có hơn 500 tấm, đều được đánh dấu ngày tháng, có ảnh đơn của hai người cũng có ảnh chụp chung, cô và Lục Di Trình cười đến thực vui vẻ.
Khương Lan lướt xem ảnh cả tiếng đồng hồ, cuối cùng tắt điện thoại, sau đó một lần nữa lại mở ra nhập sáu con số mà cô đã thuộc nằm lòng, "Lạch cạch" một tiếng, di động giải khóa.
Tối qua Lục Di Trình còn thành thạo mở khóa.
Đây cũng chính là mật khẩu di động trước đây của cô, nếu cô thật sự là Khương Lan ban đầu, thứ duy nhất không thay đổi sẽ là cái này.
Cô thật là "li3m cẩu".
Khương Lan gãi gãi tóc, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, "Dậy đi, anh biết em đã tỉnh."
Khương Lan thở dài, nhận mệnh mà từ trên giường bò dậy đi mở cửa, "Tới đây, đừng thúc dục."
Lục Di Trình nhìn thấy đầu tóc cô lộn xộn liền đưa tay ra vuốt vuốt, "Chào buổi sáng."
Khương Lan gật đầu, "Tôi đi rửa mặt, hai người ăn cơm trước đi, không cần chờ tôi."
Cô vừa muốn đi, tay đã bị Lục Di Trình túm chặt, Lục Di Trình: "Chào buổi sáng đâu?"
"Chào buổi sáng!"
Khương Lan nghĩ thầm, cái này không phải là trước kia cô yêu cầu Lục Di Trình làm chứ? Mỗi ngày chào buổi sáng, chúc ngủ ngon, còn muốn hôn hôn gì đó, dựa theo miêu tả của Lục Di Trình, cái này đích xác rất giống với việc cô có thể làm ra.
Nhưng nhìn từ một góc độ khác, nó cũng khá là "truyền cảm hứng".
Cô quả thực là "li3m cẩu" mà.
Khương Lan rửa mặt xong, dùng sức vỗ mạnh vào mặt một cái mới đi ra ngoài, "Chào buổi sáng Với lão sư."
Với Vãn Thu: "8 giờ rồi còn sáng cái gì, cơm nước xong cũng đã 9 giờ, một buổi sáng cũng đã hết."
Cũng không biết dậy sớm, còn muốn chơi game, tập yoga nữa không?
Khương Lan thật sự mệt mỏi, so với ở cùng một chỗ với Lục Di Trình, cô càng nguyện ý ở cùng Với Vãn Thu hơn.
"Với lão sư, hôm nay chính là chủ nhật, học sinh tiểu học chủ nhật còn được nghỉ, em cũng có thể được nghỉ chứ."
Với Vãn Thu lật một trang sách, "Mau ăn cơm đi, cơm nước xong thì nghĩ xem làm cái gì, đem thời gian sắp xếp thật tốt."
"Hạ Tịnh nói buổi tối sẽ phát sóng trực tiếp chơi game." Với Vãn Thu đã nóng lòng muốn thăng cấp rồi.
Khương Lan ánh mắt sáng lên, "Còn cùng tuyển thủ chuyên nghiệp sao."
Với Vãn Thu gật gật đầu, "Lục Di Trình, con chơi không?"
Lục Di Trình chậm rãi lắc lắc đầu, "Khương Lan, lại đây ăn cơm."
Bánh thịt bò và cháo kê, hương vị thực ngon, Khương Lan đang vùi đầu ăn đột nhiên ngừng một chút, "Ăn xong tôi sẽ rửa chén."
Lục Di Trình ừ một tiếng, "Lát nữa chúng ta ra ngoài mua đồ ăn, buổi trưa sẽ ăn canh cá cải chua và thịt kho tàu."
Khương Lan thật sự không muốn cùng hắn đi ra ngoài, "Tủ lạnh vẫn còn đồ ăn đó, ăn đơn giản một chút là được, ngày thường anh đi làm đã rất mệt rồi, đừng quá cầu kỳ."
Lục Di Trình cười như không cười, "Tủ lạnh chỉ còn rau thơm, rêu tỏi, miếng thịt bò duy nhất sáng nay đã làm bánh thịt bò rồi.
Ừm, vậy thì ăn đơn giản chút cũng được."
Khương Lan: "..
Vẫn là đi ra