Tuy rằng nội tâm giãy giụa lợi hại, nhưng Trang Hàn cuối cùng vẫn không thỏa hiệp.
Lúc hắn ở trong phòng tắm gắt gao bắt đầu tắm rửa, nội tâm không ngừng suy nghĩ một chút. Người khác xuyên qua đều là trái ôm phải ấp mở hậu cung, vì sao chính mình xuyên qua liền đến lão bà trong nhà cũng không dám động?
Đồng dạng đang tắm rửa Cố Tư tâm tình cũng vô cùng trầm trọng, nàng kỳ thật một đêm không ngủ là đang đợi Trang Hàn. Cũng biết Trang Hàn nói dối, nhưng nàng không nghĩ sẽ đi chọc thủng câu nói dối này, nàng sắp bị những việc gần đây ép thành suy sụp.
Nếu có thể nàng cũng không nghĩ biến thành người không có tôn nghiêm như vậy, thậm chí nếu nàng có thể sớm hơn mấy ngày biết được tin tức Cố Sương về tới đây, nàng có lẽ sẽ không khổ sở như vậy.
Nàng tuy rằng thích Trang Hàn, nhưng tuyệt không phải cái loại người mặt dày mày dạn. Mấy ngày trước Trang Hàn còn chưa có thay đổi thái độ đối với mình, nàng kỳ thật cũng nghĩ tới nếu Cố Sương trở về thì tốt rồi, nàng liền đưa Trang Hàn cho Cố Sương, để hai người bọn họ hạnh phúc bên nhau, chính mình cũng có thể giải thoát.
Nhưng vì cái gì ở thời điểm mình cho rằng sắp có được, lại nói cho mình biết là chuyện mình muốn hết thảy đều phải bị biến mất?
Trang Hàn thay đổi một thân quần áo đi ra, dì Tôn cười nói: “Bữa sáng đã làm xong, tiên sinh ăn chút đi.”
Trang Hàn mắt nhìn trên lầu nói: “Cố Tư đâu? Tắm rửa xong chưa?”
“Đã xong.” Dì Tôn ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, sau đó tiến đến bên người Trang Hàn thật cẩn thận nói: “Tiên sinh có phải hay không vừa mới cùng phu nhân cãi nhau?”
Trang Hàn không thể hiểu được, “Không có a.”
“Nhưng mà lúc tắm rửa, phu nhân thoạt nhìn thật muốn khóc.” Dì Tôn lại muốn nói cái gì đó, Cố Tư chợt từ trong phòng đi ra ngoài. Bà lập tức ngậm miệng lại xoay người đi vào phòng bếp.
Trang Hàn quay người lại, liền thấy Cố Tư đang xuống lầu.
Nhìn trên mặt Cố Tư mang theo tươi cười ngượng ngùng, một chút cũng không giống như lời dì Tôn vừa nói.
“Oa, thật nhiều đồ ăn ngon.” Cố Tư cười cười ngồi xuống ghế đối diện với Trang Hàn nói: “Tay nghề dì Tôn so với em tốt hơn rất nhiều.”
“Cũng không phải.” Trang Hàn nói: “Tôi cảm thấy em làm thức ăn tương đối ngon hơn.”
Hắn nói lời này hoàn toàn là theo bản năng, trước kia khi mẹ hắn hoặc ai đó tức giận hoặc là tâm tình không tốt, Trang Hàn cũng sẽ dỗ dành người khác, buột miệng thốt ra đều là lời ngon tiếng ngọt.
Quả nhiên phụ nữ đều thích nghe lời ngon tiếng ngọt, Cố Tư nhìn Trang Hàn, chớp chớp mắt nói: “Nào có?”
Tuy rằng nói như vậy, nhưng ánh mắt kia rõ ràng tràn ngập chờ mong. Phảng phất như muốn nói em chuẩn bị tốt như vậy anh mau tiếp tục khen em đi.
Trang Hàn nhịn ý cười xuống, nghiêm túc nói: “Vốn dĩ chính là vậy, tự em nếm cũng không nhận ra sao?”
Cố Tư uống một ngụm cháo dì Tôn nấu, cũng không biết có phải là do nguyên nhân tâm lý hay không, nàng cúi đầu nói: “Hình như. . . Có ngon hơn một chút.”
Trang Hàn nhịn không được bật cười, Cố Tư không rõ hắn vì sao lại bật cười, liền hỏi: “Anh cười cái gì?”
Trang Hàn sờ sờ cằm nói: “Tôi không thể cười sao?”
Cố Tư vẫn cảm thấy tươi cười này như là đang cười nhạo nàng, Trang Hàn nói: “Như thế nào không ăn? Không thể bởi vì dì Tôn nấu ăn không ngon một chút, sẽ không ăn a.”
Cố Tư quả thật dở khóc dở cười, nàng thấy dì Tôn từ phòng bếp đi ra, liền nói: “Anh đừng nói bậy.”
Sau khi ăn cơm xong Trang Hàn phải đi đến công ty, hắn vẫn nhớ rõ dì Tôn nói Cố Tư có chuyện không vui. Theo hắn xem ra Cố Tư không vui đó là chuyện quá bình thường, thân là nữ chính loại tiểu thuyết này, sống không kiên cường một chút cũng sống không nổi nữa, không vui quả thật quá bình thường.
Trang Hàn đi vào trong công ty, giống như thường ngày lập tức đã được mọi người chú ý. Điều duy nhất bất đồng chính là, ngày thường thư ký rắn rết lúc này luôn sẽ dán ở bên người hắn nói cái này nói cái kia, làm hắn phiền đến mức da đầu tê dại. Hôm nay cũng không biết cô làm sao lại không có xuất hiện, Trang Hàn thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời còn cảm thấy có chút không quen.
Đây thật là một thói quen hư, phải sửa. . .
Cửa thang máy vừa mở ra, Trang Hàn đang chuẩn bị đi vào, phía sau bỗng nhiên truyền đến một thanh âm, “Trang tổng!”
Trang Hàn vừa quay đầu lại, liền thấy một nữ nhân xinh đẹp trẻ tuổi đứng ở phía sau hắn. Nữ nhân ôm văn kiện trong tay, khuôn mặt còn có chút trẻ con, lại có vẻ vô cùng có hương vị thanh xuân xinh đẹp, đôi mắt to tròn lúc này lại hàm chứa nước mắt, thật giống như là bị người nào đó khi dễ.
Trang Hàn nói: “Sao vậy?”
Nữ nhân cầu xin nhìn Trang Hàn nói: “Thật xin lỗi Trang tổng, tôi. . . Tôi có thể sử dụng thang máy của ngài một chút được không?”
Trang Hàn chớp chớp mắt, nói: “Vì sao? Thang máy công ty hỏng rồi?”
“Không có, nhưng mà không còn kịp thời gian nữa rồi.” Ánh mắt nữ nhân trông mong nhìn Trang Hàn nói: “Tôi là người mới tới, giám đốc muốn tôi đưa văn kiện cho hắn, hắn buổi sáng mở họp phải dùng đến. Chỉ là địa phương của tôi có chút xa, nên. . . Nên có chút không kịp ăn uống, chạy thẳng tới đây.”
Trang Hàn thấy cô mặc quần áo còn rất mộc mạc, nhớ tới lúc trước mình mới vừa tốt nghiệp tiến vào công ty, cũng là vì không có tiền cho nên thuê phòng ở vị trí khá xa, buổi sáng mỗi ngày đều sẽ rời giường hơn một giờ trước khi đi làm.
Nghĩ đến đây, Trang Hàn gật gật đầu nói: “Vậy cũng được, cô vào đi.”
“Cảm ơn Trang tổng!”
Nữ nhân tiến vào trong thang máy, bộ dáng tựa hồ thật ngoan ngoãn, cũng không dám đứng sát vào bên cạnh Trang Hàn.
Trang Hàn cũng không để ý, hắn đang nghĩ ngợi nên làm cái gì mới có thể làm cho Cố Tư vui vẻ. Lúc này bên người bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét kinh hãi, theo bản năng quay đầu. Liền thấy trên mặt đất rơi đầy văn kiện, nữ nhân kia ngồi xổm xuống đi nhặt, thanh âm mang theo khóc lóc nức nở nói: “Thật xin lỗi thật xin