"Trình Song?" Lông mày Trang Hàn khẽ nhíu, nhìn về phía Trình Song.
Trang Hàn nhìn Trình Song, nhớ tới anh vừa mới theo bản năng làm ra động tác muốn bảo hộ Cố Tư, cảm thấy vô cùng vừa lòng, là một người thừa kế tình cảm của nàng, hắn rất xem trọng Trình Song.
Trình Song bị Trang Hàn nhìn đến mức lông tơ trên người đều bị dựng thẳng lên, đó là loại ánh mắt như thế nào? Bộ dáng thật sự rất tà ác.
Thư ký hôm nay trang điểm rất đậm, lại còn khóc đến như vậy, trang dung trên mặt đã sớm không nhìn ra cái gì. Cô ở một bên hung hăng dậm đôi giày cao gót mười lăm centimet nói: "Trang tổng, anh phải tin tưởng em a, hai người bọn họ tuyệt đối không có quan hệ bình thường."
Trang Hàn nhẹ nhàng vỗ Cố Tư đang bối rối an ủi nàng, quay đầu nhìn thư ký rắn rết nói: "Đừng nói nữa, tôi tin tưởng Cố Tư."
Cố Tư bị Trang Hàn ôm trong ngực nghe đến đây một lúc sau, nước mắt lập tức ngăn không được chảy xuống dưới. Sắc mặt Trình Song cũng trắng nhợt, lúc trước Cố Tư nói Trang Hàn đối với nàng tốt hơn, anh còn chưa tin, hiện tại xem ra là thật sự tốt. Điều này đã nói lên, chính mình một chút cơ hội cũng không có.
"Thân là thư ký của tôi, công việc của cô chính là đi giúp tôi xử lý sự vụ của công ty. Chứ không phải là cô được phép chạy tới nhà tôi bôi nhọ vợ của tôi, tôi không thể giữ cô lại." Trang Hàn nói: "Cô đi đi, viết đơn xin từ chức đệ lên."
Thư ký khiếp sợ nhìn Trang Hàn, không thể tưởng tượng nói: "Anh cư nhiên không tin tôi?"
Trang Hàn thấy cô liền bực bội, xoay người muốn đi. Nghĩ nếu cô còn không đi, mình sẽ gọi bảo an tới đuổi cô đi.
"Anh không thể giữ tôi lại? Anh là bởi vì cái chuyện này mới muốn đuổi tôi đi sao?" Biểu tình thư ký vặn vẹo nói: "Anh rõ ràng đã sớm chuẩn bị đuổi tôi, tôi vì anh làm nhiều năm như vậy anh cứ như vậy một chân đem tôi đá văng? Không có cửa đâu! Tôi nói cho amh biết không có cửa đâu!"
Trang Hàn lạnh mặt đi tới cửa, quay đầu nói với Trình Song: "Trình tiên sinh nếu không chê, không bằng ở nhà tôi ăn chút cơm rồi mới đi."
Trình Song cười khổ nói: "Không cần." Anh nhìn Cố Tư, anh từ lúc còn rất nhỏ đã thích Cố Tư, không nghĩ tới kết quả đều là công dã tràng. Trình Song lại liếc mắt nhìn Cố Tư một cái, nói với Trang Hàn: "Cố gắng đối xử tốt với Cố Tư đi, cô ấy rất yêu anh."
Nói xong Trình Song liền xoay người rời đi, bóng dáng thập phần hiu quạnh. Trang Hàn có chút sầu lo. Ý Trình Song là muốn rời khỏi đây? Không tính toán tiếp tục thích Cố Tư sao? Vậy làm sao bây giờ? Chính mình vừa mới tính toán bồi dưỡng anh thành người thừa kế. . .
Cho đến khi đóng cửa lại, thanh âm ác độc của thư ký kia mới xem như kết thúc. Trang Hàn nhìn thấy mặt Cố Tư có chút sưng đỏ, hắn nói: "Em chờ một chút."
Nói xong liền đi lấy hòm thuốc, dì Tôn từ phòng bếp đi ra, nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ, tiến đến bên người Cố Tư nhỏ giọng nói: "Phu nhân, nữ nhân bên ngoài kia thế nào?"
Trong tay Cố Tư còn ôm bó hoa cúc Ba Tư, lúc này nàng lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo nhưng lại rất thỏa mãn, nói: "Đã giải quyết."
Ba chữ ngắn ngủn đã giải quyết, chính là kết quả cuối cùng của thư ký.
Trang Hàn cầm hòm thuốc ra, vẫy tay với Cố Tư nói: "Em lại đây, tôi bôi cho em ít thuốc."
Bước chân Cố Tư uyển chuyển nhẹ nhàng đi qua, ngoan ngoãn ngồi ở trước mặt Trang Hàn.
"Giữa trưa có nấu canh cá." Cố Tư nói: "Anh thích không?"
"Ừ, thích." Trang Hàn nói: "Em buông bó hoa xuống đi."
"Không cần." Cố Tư nói: "Anh tặng em, em muốn thưởng thức đủ mới buông."
Trang Hàn chỉ có thể đáp ứng nàng. Hắn một bên bôi thuốc một bên nói: "Cô ta đánh em, em liền đứng cho cô ta đánh sao?"
"Em không nghĩ tới cô ta sẽ động thủ." Cố Tư giống như là tiểu hài tử làm sai chuyện gì, cúi đầu nói: "Nên không kịp né tránh."
"Vậy là xong rồi?" Bàn tay Trang Hàn hạ xuống làn da tinh tế, hắn nói: "Cô ta đánh em, em không nghĩ đánh trả?"
Cố Tư giơ bàn tay tràn đầy vết thương của mình lên, ủy khuất nói: "Đánh cô ta em sẽ càng đau hơn."
Trang Hàn lập tức liền mềm lòng, hắn nói: "Lần sau gặp phải loại chuyện này, em liền trốn đi, gọi điện thoại cho tôi, tất cả đều giao cho tôi xử lý."
"Dạ." Cố Tư tươi cười ngọt ngào nói: "Anh thật tốt."
Trang Hàn bị nụ cười này làm cho mất tự nhiên, dời đi tầm mắt, nói sang chuyện khác: "Cái kia. . ."
Cố Tư: "Dạ?"
"Chờ lát nữa ăn nhiều một chút." Trang Hàn nói: "Em quá gầy."
Thư ký nói những lời mà Cố Tư chưa bao giờ nói ra, nàng có thể đem cảm xúc của mình che dấu thật tốt, giống như bốn năm trước kia. Nàng không nói ra, không có người nào biết nàng vẫn luôn thích bạn trai của em gái mình.
Giữa trưa dì Tôn làm một bàn đồ ăn, Trang Hàn kỳ thật thích nhất là được ở nhà ăn cơm nhà như vậy. Chỉ là hắn độc thân nhiều năm cũng không học được cách nấu cơm, nhiều năm như vậy vẫn chỉ ăn cơm hộp, hắn hiện tại được ăn loại cơm nhà này, liền cảm thấy bất luận là món gì ở khách sạn đều không có ngon bằng thứ này.
Nhìn Trang Hàn ăn ngon miệng, Cố Tư nói: "Qua mấy ngày nữa tay em tốt lên liền sẽ phải đi làm."
"Cũng được." Trang Hàn nói: "Luôn ở nhà cũng sẽ sinh ra vấn đề."
Cố Tư lại nói: "Nhưng mà anh trước kia không phải đã nói muốn mang em đi du lịch sao?"
"Tôi có nói sao?" Phản ứng đầu tiên của Trang Hàn chính là không có khả năng, bởi vì trước kia Trang Hàn hận nữ chính như vậy, sao có thể sẽ mang nữ chính đi