Cố Tư bị vấn đề này hỏi đến sửng sốt, nàng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, cho dù là lúc biết Cố Đức Bách không phải ba ba thân sinh nàng.
Cố Tư trong lòng ẩn ẩn có một tia dự cảm, nàng hỏi: “Anh vì cái gì hỏi em về vấn đề này?”
Chuyện này sớm muộn gì đều phải giải quyết, hơn nữa Trang Hàn biết lấy tính tình Chu tổng kia, hắn hôm nay nếu là không nói, ngày mai Chu tổng rất có thể vọt vào trong văn phòng Cố Tư nói.
Cho nên Trang Hàn vẫn là quyết định nói hết: “Hôm nay có hư hư thực thực ba ba em tới công ty tìm tôi.”
Cố Tư sửng sốt, “Hư hư thực thực?”
“Chính là nói, hắn cảm thấy em là nữ nhi hắn, bất quá nếu muốn chân chính xác nhận, hai người còn phải đi làm xét nghiệm ADN.” Trang Hàn nhìn đôi mắt Cố Tư nói: “Em muốn đi trông thấy hắn không?”
Phản ứng Cố Tư có chút bình tĩnh, tựa hồ cũng không phải rất kích động, nàng hỏi: “Người này em có nhận thức không?”
“Không rõ ràng lắm.” Trang Hàn nói: “Chu tổng tập đoàn Thuần Phong, em biết không?”
Cố Tư gật gật đầu, nói: “Trên tạp chí xem qua ảnh chụp của hắn.”
Trang Hàn: “Vậy em xem ảnh chụp của hắn không có loại cảm giác thân thiết nào sao?”
Cố Tư: “Hoàn toàn không có.”
Trang Hàn: “. . . Tốt.”
“Chu tổng chính là kia hư hư thực thực ba ba em?” Cố Tư nói: “Hắn vì cái gì nói như vậy? Nếu là như thế này, vì cái gì nhiều năm như vậy mới đến tìm em?”
“Bởi vì lúc trước hắn không biết.” Trang Hàn nói: “Gần đây không phải có lời đồn đãi em không phải là con gái thân sinh của Cố Đức Bách truyền ra sao, hắn cũng nghe tới lời đồn đãi này, sau đó tính toán tuổi của em, lại tính toán thời gian kia, cảm thấy em có khả năng là con gái của hắn.”
“Hỗn đản.” Cố Tư lạnh mặt nói: “Mẹ em lúc ấy đều đã kết hôn!”
“. . . Là.” Trang Hàn cũng không biết nên nói như thế nào, hắn nói: “Nhưng là chuyện cũng đã phát sinh, em còn tính toán nhận hắn không?”
“Không nhận.”
Dì Tôn bưng canh lên trên bàn, Cố Tư đưa cho Trang Hàn cùng chính mình một cái chén, nàng nói: “Ăn canh đi.”
“Em thật sự không tính toán nhận hắn?” Trang Hàn nói: “Thấy mặt cũng không muốn?”
“Lười đến nhìn hắn.” Cố Tư mắt trợn trắng nói: “Ở trên tạp chí xem ảnh chụp liền cảm thấy hắn không phải người tốt.”
“. . .” Trang Hàn nhớ lại một chút giọng nói và dáng điệu nụ cười Chu tổng, cảm thấy lời Cố Tư đánh giá tuyệt đối là mang theo cảm tình cá nhân, Chu tổng người ta rõ ràng chính là trung niên soái ca nho nhã lại có phong độ.
Nhưng coi chừng cái dạng này, thoạt nhìn là thật sự không tính toán muốn thấy hắn.
Trang Hàn nói: “Tôi đây liền. . . Đối mặt với hắn nói lại?”
“Ân.” Cố Tư uống một ngụm canh cá thơm nồng, lộ ra tươi cười thỏa mãn nói: “Kỳ thật em cảm thấy anh cũng nên ngẫm lại, Chu tổng kia ở trên thương trường nhiều năm như vậy, làm việc sẽ không có mục đích sao? Nói không chừng hắn chính là muốn mượn quan hệ từ em cùng Trang thị, anh đừng để bị hắn lừa.”
Cố Tư nói xong Trang Hàn nghe cũng cảm thấy. . . Thật có đạo lý. . . . .
Giống như xác thật là có cái khả năng này nga, thử hỏi có ai không muốn cùng Trang thị có quan hệ? Tập đoàn Thuần Phong tuy rằng rất tốt, nhưng là so với Trang thị, vẫn là không bằng.
Trang Hàn gật gật đầu nói: “Ừ, ngày mai tôi liền đi nói với hắn.”
Không cần chờ ngày mai, một chén canh còn chưa có uống xong, điện thoại Chu tổng liền tới rồi.
“Cậu cùng Cố Tư nói chưa?”
Trang Hàn: “Đã nói.”
Chu tổng: “Nàng nói như thế nào?”
Trang Hàn: “Nàng nói không nghĩ nhận ông.”
Chu tổng: “. . .”
Chu tổng trên thương trường ba mươi năm quát tháo, cư nhiên bị câu trả lời này làm cho phát ngốc. Hắn nói: “Cậu không phải là đang nói giỡn đi?”
Trang Hàn: “Tôi thoạt nhìn giống loại người thích nói giỡn lắm sao?”
Chu tổng: “Cậu không giống sao?”
“. . .” Trang Hàn cả giận nói: “Ai cùng ông nói giỡn? Không nghĩ nhận ông chính là không nghĩ nhận ông, ông chết tâm đi!” Nói xong hắn liền phẫn nộ treo điện thoại.
Cố Tư ở đối diện hắn nhấc mí mắt lên nói: “Điện thoại Chu tổng?”
“Ừ.” Trang Hàn bắt đầu phẫn nộ ăn canh.
“Em đã nói hắn không phải người tốt.” Cố Tư đau lòng nhìn Trang Hàn nói: “Đem A Hàn tức thành như vậy.”
Trang Hàn tức giận thì tức giận, nhưng vẫn là nói: “Tập đoàn Thuần Phong không nói đến quốc tế, ở trong nước cũng là có danh tiếng hạng một hạng hai. Hắn có tâm nhận em, em thật sự một chút ý nghĩ đều không có?”
Cố Tư cười cười nói: “Em có anh là tốt rồi.”
Trang Hàn trong lòng động một tiếng, tâm nói mục tiêu chính mình chính là để trong lòng em không có tôi nữa nha.
Hắn trong lòng có quỷ, chột dạ uống canh.
Cố Tư bắt đầu cùng hắn nói chuyện trong công ty, Trang Hàn nghe xong cảm thấy rất vui mừng. Có thể nói cái này, thuyết minh nàng ở trong công ty cũng không tệ lắm, ít nhất không có người khi dễ nàng. Nhìn Cố Tư trước mắt càng ngày càng tự tin càng ngày càng rộng rãi, Trang Hàn bất tri bất giác sinh ra một loại cảm khái của lão phụ thân nhà tôi có đứa con gái mới lớn.
Uống canh xong, đồ ăn cũng đã mang lên. Dì Tôn đem một mâm đồ ăn hai người thích ăn nhất bưng lên bàn, Cố Tư gắp cho Trang Hàn một miếng sườn heo chua ngọt, nói: “Nếm thử cái này.”
Trang Hàn khó xử nhìn khối xương sườn kia, rối rắm nói: “Tôi. . . Không thích ăn cái này a.”
Cố Tư chớp chớp mắt, cười nói: “Ăn rất ngon.”
“Xương sườn tôi chỉ thích ăn thịt kho tàu hoặc là muối tiêu.” Trang Hàn chịu không nổi đem xương sườn kẹp lấy bỏ vào trong chén Cố Tư, “Em thích liền ăn nhiều một chút đi, tôi thật sự chịu không nổi.”
Cố Tư cúi đầu nhìn xương sườn trong chén, sau đó khẽ gật đầu.
Nàng nhớ tới thời điểm Cố Sương lôi kéo nàng cùng Trang Hàn cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm, Trang Hàn nhìn một chút liền gọi sườn heo chua ngọt, một người liền ăn hết nửa mâm.
Trang Hàn cũng không có nghĩ nhiều, tới nơi này cũng có mấy tháng, đều không có cái vấn đề gì, lòng cảnh giác của hắn đã sớm không còn có nhiều lắm. Tuy rằng có chút kỳ quái