Cố Tư vừa lên xe liền cúi đầu chơi di động, Trang Hàn thuận miệng hỏi một câu: “Chơi cái gì vậy?”
Cố Tư dừng một chút, nói: “Xem truyện.”
Nhân vật đang xem truyện. . .
Trong nháy mắt kia Trang Hàn có một loại cảm giác thực kỳ diệu, hắn bỗng nhiên liền đối với người nơi này sinh ra một loại cảm giác thân thiết. Người xem mặc kệ là ở trong sách hay là ngoài sách, đều có thể tìm được người cùng chung chí hướng.
Nghĩ đến đây Trang Hàn nhịn không được lộ ra một tia mỉm cười, hắn nói: “Xem cái thể loại gì?”
Cố Tư: “Xuyên qua.”
Ai da, càng thân thiết, chính mình xuyên qua tiến vào trong sách nhìn nhân vật trong sách càng thấu. Trang Hàn nói: “Hay không?”
“Còn có thể.” Cố Tư nghĩ nghĩ ngẩng đầu nói: “Anh có tin tưởng trên thế giới này thật sự có loại chuyện xuyên qua này sao?”
Nếu là trước kia Trang Hàn sẽ nói không biết, hiện tại Trang Hàn có kinh nghiệm hoàn toàn thay đổi cái nhìn của chính mình, hắn nói: “Thế giới lớn như vậy, có nhiều chuyện chưa lý giải được, nói không chừng thật sự là có tồn tại.”
Cố Tư nhìn thoáng qua văn tự trên điện thoại, hỏi: “Em xem người này xuyên việt trở lại cổ đại lúc sau, chồng của nàng đều không phát hiện nàng thay đổi, còn sẽ thích nàng sao?”
Trang Hàn xem nhiều, đối với phương diện này hiểu biết tương đối nhiều, hắn nói: “Đó chính là càng thích nhân vật xuyên qua lại đây đi, thật thích sẽ không thể không phát hiện được biến hóa của đối phương, không có phát hiện đã nói lên cũng không có thích. Phát hiện còn vẫn như cũ thích thậm chí càng thích, đã nói lên là vẫn tương đối thích người xuyên qua lại đây.”
Cố Tư giật mình, bỗng nhiên liền cảm thấy thật hoảng.
Nàng lâu như vậy đều không có phát hiện vấn đề của Trang Hàn, chẳng lẽ là bởi vì càng thích người trước mắt này hơn sao?
“Lạch cạch.”
Điện thoại rớt xuống, Trang Hàn nói: “Em có phải hay không còn chưa thoải mái a? Công tác tuy rằng quan trọng nhưng là thân thể càng quan trọng hơn, có thân thể tốt mới có thể công tác càng tốt hơn, em phải tự chiếu cố cho tốt nha.”
Cố Tư khom lưng nhặt điện thoại lên, nàng lại hỏi: “Vậy cái người xuyên qua thì sao? Không nghĩ tới về nhà sao?"
Vấn đề này xem như đã hỏi tới tâm khảm của Trang Hàn đi, hắn tâm tình phức tạp nói: “Chắc hẳn là có nghĩ tới, nhưng là có thể về hay không lại là một vấn đề, nhưng phàm là có thể trở về, lại có mấy người không nghĩ trở về?”
Cố Tư hơi hơi nghiêng đầu, nhìn sườn mặt đẹp đẽ của Trang Hàn, nàng bỗng nhiên liền có chuyện muốn hỏi hắn, vậy anh có nghĩ muốn về nhà hay không?
Trang Hàn không hề phát hiện, một bên lái xe một bên đắm chìm ở trong suy tư của chính mình. Hắn xem nhiều truyện như vậy, tuyệt đại bộ phận người xuyên việt từ lúc bắt đầu liền không còn có thể trở về. Vì thế bọn họ ở thế giới mới sinh hoạt rất tốt, thích cái gì liền theo đuổi, so với chính mình càng thêm tiêu sái hơn nhiều.
Trang Hàn có chút ảm đạm nghĩ, chính mình cùng bọn họ so sánh với cũng không biết ai may mắn hơn. Có lẽ chính mình cũng là nhân vật do tác giả viết dưới ngòi bút, hết thảy đều đã được an bài rõ ràng, thậm chí chính mình lúc này phiền não cũng chỉ bất quá là dưới ngòi bút của tác giả miêu tả tâm lý.
Cố Tư phát hiện biểu tình Trang Hàn trở nên rất kỳ quái, tựa hồ là thực bi thương, lại tựa hồ thực bình tĩnh.
Thời điểm về đến nhà ăn cơm Trang Hàn hỏi Cố Tư, “Em thật sự không có muốn cùng Chu tổng nhận nhau sao?”
“Không có.” Cố Tư nói: “Em hiện tại đã rất tốt, cũng không muốn có thêm ba ba.”
“Vậy cũng đúng.” Trang Hàn gật đầu nói: “Có tôi ở đây, em sẽ không kém với thiên kim của tập đoàn Thuần Phong.”
Cố Tư tay cầm chiếc đũa dừng một chút, nàng đột nhiên hỏi Trang Hàn: “A Hàn anh đối với em tốt như vậy, có phải hay không bởi vì đặc biệt thích em?”
Trang Hàn bị Cố Tư hỏi, không biết nên trả lời như thế nào. Muốn nói không thích nhưng vẫn là có điểm thích, muốn nói là thích nhưng cũng không tính toán muốn ở bên nhau.
Trang Hàn bên này do dự, đều bị Cố Tư xem ở trong mắt.
Vào lúc ban đêm hai người vẫn là tách ra ngủ, Trang Hàn nằm ở trên giường sờ sờ vị trí bên người, bỗng nhiên có cảm giác có chút hư không tịch mịch lạnh lẽo. Thời điểm ngủ chung ghét bỏ người ta, không ngủ cùng nhau lại nhịn không được suy nghĩ, nam nhân a nam nhân đều thật là phạm tiện.
Cùng mọi ngày giống nhau, Trang Hàn đưa Cố Tư đi đến công ty, sau đó chính mình lại đi đến công ty. Trên đường có một dãy số xa lạ gọi vào, Trang Hàn chuyển được điện thoại, “Uy, tôi là Trang Hàn.”
“Tôi là Cố Đức Bách.” Đối phương nói.
Dựa, lại đổi dãy số. . .
Trang Hàn đang muốn đem cái dãy số này cũng kéo vào sổ đen, liền nghe Cố Đức Bách nói: “Cậu trước đừng có tắt, tôi có việc muốn hỏi.”
Trang Hàn mắt trợn trắng, không tính toán để ý đến hắn, Cố Đức Bách nói: “Cậu hai ngày này có thấy Cố Sương không?”
“Không có.” Trang Hàn đem điện thoại treo, Cố Đức Bách này thật là phiền phức. Tìm chính mình không phải nói chuyện làm ăn chính là nói Cố Sương, chỉ là mới nghe thanh âm hắn liền có một loại cảm giác bài xích từ thân đến tâm.
Sau khi đem dãy số kéo vào sổ đen, xe của Trang Hàn cũng tới rồi công ty, hắn mới vừa xuống xe liền thấy một bóng người quen thuộc, đúng là người vừa mới từ trong miệng Cố Đức Bách nhắc tới - Cố Sương.
Này Cố gia hai cha con thật đúng là kỳ quái nha, đây là diễn cái vở kịch gì?
Cố Sương thấy Trang Hàn liền đi tới, nhìn Trang Hàn nói: “A Hàn.”
Trang Hàn nói: “Cô mau về nhà đi, ba cô đang tìm cô.”
“Em biết.” Cố Sương nói: “Hai ngày này em ở bên ngoài suy nghĩ rất nhiều, em nghĩ thông suốt thật nhiều chuyện, hôm nay tới tìm anh, chính là muốn cùng anh