Cơm chiều dì Tôn làm là một bàn lớn đồ ăn, Trang Hàn vì để chính mình no không thể ăn tiếp, một người ăn sạch hết toàn bộ đồ ăn.
Đáng thương Cố Tư mới ăn được một chút lo lắng nhìn Trang Hàn, “Ăn ít một chút đi.”
“Không được.” Trang Hàn nói: “Tôi đói.” Tuy rằng biết hắn ăn như vậy rất không ổn, nhưng là Trang Hàn nói đói, Cố Tư cũng không thể không cho hắn ăn. Vì thế nàng chỉ có thể lo lắng nhìn Trang Hàn, cho đến khi Trang Hàn ăn xong lúc sau căng bụng nằm ở trên giường bất động.
“Đã sớm nói anh không nên ăn nhiều như vậy.” Cố Tư đỡ Trang Hàn lên giường, nhẹ nhàng xoa bụng trợ giúp tiêu hóa cho hắn.
Trang Hàn nhắm mắt lại, thống khổ nghĩ thầm nếu không phải em mang thuốc bổ về nhà, tôi cũng không đến mức như vậy.
Đúng lúc này dì Tôn chờ ở ngoài cửa nói: “Thiếu phu nhân, thuốc bổ đã được rồi.”
Trang Hàn cả người căng thẳng, nghĩ chính mình cũng đã như vậy nàng cũng sẽ không thể để mình uống cái thuốc bổ gì đó đi?
Sau đó hắn liền nghe Cố Tư nói: “Đã biết, đợi chút tôi đi xuống lầu uống.”
“. . . Từ từ.” Thuốc bổ này không phải cho hắn uống?
Trang Hàn nhìn Cố Tư nói: “Em muốn uống thuốc bổ làm gì?”
Cố Tư trên mặt không chút nào sơ hở nói: “Bác sĩ nói thân thể em yếu, để em uống chút thuốc bổ điều trị.”
Trang Hàn: “Em như thế nào không nói sớm?”
“Em nói rồi nha.” Cố Tư không thể hiểu được nói, “Lúc em vừa trở về liền nói rồi, đó là thuốc bổ, em vẫn nhớ rõ là anh hỏi em.”
Trang Hàn: “. . . .”
Cố Tư xuống lầu uống thuốc bổ, Trang Hàn hối hận đến xanh ruột. Vì không muốn uống thuốc bổ lại đem bụng chính mình căng thành như vậy, nào biết cái thuốc bổ kia căn bản không phải là cho chính mình uống, thật là tự mình đa tình thương tâm lại thương thân.
Buổi tối ngày đó Trang Hàn bởi vì tiêu hóa không tốt, cả đêm cũng chưa ngủ được. Cho đến buổi sáng ngày hôm sau, hắn cuối cùng cảm thấy có chút thoải mái, liền ngủ thiếp đi.
Cố Tư xem hắn ngủ như vậy cũng không nỡ quấy rầy hắn, nàng rời giường đi xuống dưới lầu uống xong một bát canh rau dưa mà dì Tôn chuẩn bị. Nàng cảm thấy đồng nghiệp nói rất đúng, chuyện này muốn tuần tự mà làm tốt thì phải chuẩn bị mới có thể bắt đầu. Cho nên nàng đi đến gặp trung y, mua ít thuốc bổ điều trị thân thể, để đem thân thể của mình đạt tới trạng thái tốt đẹp nhất, tương lai muốn mang bảo bảo tỷ lệ cũng sẽ lớn hơn rất nhiều, bảo bảo cũng sẽ càng thêm khỏe mạnh.
Lúc Cố Tư tới công ty có chút muộn, nàng một đường hướng vào trong thang máy mà chạy, không đuổi kịp cái thang máy này nàng nhất định sẽ đến trễ.
“Chờ một chút!” Cố Tư chạy như bay đi qua, thật là đẹp mắt thấy cửa thang máy bị đóng lại.
Nàng thở hổn hển đứng ở trước cửa thang máy, chính là lúc đang uể oải, cửa thang máy đột nhiên mở, Trịnh Ninh ở bên trong nói: “Thất thần làm cái gì?”
“Nga.” Cố Tư phản ứng lại một bước đi vào trong thang máy, cảm kích hướng về phía Trịnh Ninh cười cười, “Cảm ơn Trịnh tổng.”
Trịnh Ninh kéo kéo khóe miệng, đối Cố Tư nói: “Vội vội vàng vàng như vậy làm cái gì?”
Cố Tư ngượng ngùng nói: “Tôi sợ đến muộn.”
Trịnh Ninh bởi vì là tổng tài, cho nên chưa từng có cái khái niệm đi làm đến trễ loại này. Hắn nhìn Cố Tư còn đang thở hổn hển, cảm giác có một chút đau lòng. Lại nghĩ tới các loại tin đồn về Cố Tư cùng Cố gia, hắn có thật nhiều vấn đề muốn hỏi Cố Tư, mỗi lúc này hắn liền nghĩ, Cố Tư nếu là chưa có kết hôn thì tốt rồi.
Tuy rằng tối hôm qua xảy ra chuyện như vậy, nhưng Trang Hàn vẫn là cảm nhận được áp lực thật sâu.
Cố Tư uống thuốc bổ liên tiếp nhiều ngày, uống đến sắc mặt nàng hồng nhuận nét mặt toả sáng, Trang Hàn cùng nàng đứng chung một chỗ, thật sự có khác biệt lớn. Người không biết thấy hai vợ chồng bọn họ, còn tưởng rằng Cố Tư là yêu tinh hút nhân khí, đem trượng phu biến thành cái dạng này.
Cố Tư từng bước thận trọng, cảm thấy hiện tại chính mình đã chuẩn bị không sai biệt lắm, bước tiếp theo liền phải bắt đầu thu phục Trang Hàn.
Vào một đêm mưa sa gió giật, Cố Tư thay một cái áo ngủ gợi cảm mới mua. Cái áo ngủ này không có gì khác, chính là đặc biệt có thể hiện lên dáng người nữ tính, áo nửa trong suốt tuyệt đối có thể làm mỗi một người nam nhân thấy cũng chưa có biện pháp vững như Thái sơn.
Trang Hàn tắm rửa xong ngồi ở trên giường, yên lặng mà trầm tĩnh tự hỏi nhân sinh. Nghe thấy động tĩnh Cố Tư hắn theo bản năng quay đầu, sau đó đã bị một màn trước mắt này mà kích thích đến cả người đều không tốt.
Bước chân Cố Tư uyển chuyển nhẹ nhàng hướng hắn đi tới, hai chân thon dài thẳng tắp giống như có ma lực hấp dẫn chú ý của Trang Hàn. Thân thể như ẩn như hiện càng là cho Trang Hàn vô pháp dời tầm mắt đi, chờ đến lúc đầu óc thanh tỉnh một chút, Trang Hàn cả người đều có cảm giác khô nóng.
Cố Tư đối với Trang Hàn nhẹ nhàng cười, khom lưng trực tiếp duỗi tay chạm vào trên áo ngủ Trang Hàn. Trang Hàn cũng không biết là khiếp sợ hay là khẩn trương, tóm lại hắn một câu cũng nói không nên lời. Trong cổ họng phảng phất bị nghẹn, một chút thanh âm cũng phát không ra.
Cố Tư mở cúc áo ngủ thứ nhất của hắn, Trang Hàn nuốt một ngụm nước miếng.
Lúc này trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, đó chính là đầu hàng đi, không cần lại phải chống cự. Cái gì lương tâm cái gì đạo đức đều mang cho chó ăn đi thôi, người ta cũng đã chủ động như vậy, mình lại cự tuyệt thì không phải làm ra vẻ mà là chắc chắn có bệnh.
Cố Tư cảm giác được Trang Hàn phản ứng, trong lòng nàng kích động một chút. Đôi tay ôm hai vai Trang Hàn, vị trí trao đổi, nàng liền nằm ở trên giường, mà Trang Hàn cúi người ở phía trên nàng.
Vừa mới tắm rửa xong trên người Cố Tư đều là hương thơm ngào ngạt, nàng nằm ở dưới thân Trang Hàn, bộ dáng chờ mong lại ngượng ngùng làm người nhìn thấy đều muốn phạm tội. Ngượng