Đầu năm nay đặt tên con mình kêu thành Mary Sue cũng có, Trang Hàn thiệt tình cảm thấy tên Trang bảo bảo này không tính là cái gì. Bất quá xem đôi mắt Cố Tư vì tức giận mà lớn thêm một vòng, hắn vẫn là quyết định thu hồi cái tên này, nghĩ ra cái tên tục tằng cho nhãi ranh.
Cuối cùng tên gọi là Trang Vân Kỳ. Cố Tư đặc biệt thích, nàng cảm thấy tên của nam hài tử phải đặc biệt có khí thế như vậy.
Tiểu hài tử rất nhanh lớn lên, một ngày là một bộ dáng. Chờ hài tử tới lúc ba tuổi rồi, liền đến lúc Trang Hàn đau đầu nhất.
Cố Tư không có lại đi làm, mà là ở nhà mở cái phòng làm việc nhỏ, chỉ làm quần áo mà chính mình thích. Bởi vì kiểu dáng quần áo của nàng đều tương đối mới mẻ độc đáo, dần dần liền phát triển một ít khách cố định. Như vậy nàng ở nhà là có thể làm công việc mình thích, hơn nữa cũng rất phong phú.
Trang Vân Kỳ bước một đôi chân ngắn tũn từ phòng khách chạy ra, động tác thuần thục chạy vào phòng Cố Tư làm việc, ôm chặt chân Cố Tư, “Mẹ mẹ!”
Cố Tư đang ngồi ở bàn, bị quấy rầy như vậy nàng cũng không tức giận, cúi đầu nhìn Trang Vân Kỳ nói: “Làm gì a?”
“Ba ba khi nào trở về?” Trang Vân Kỳ nói: “Con đói bụng.” Nói xong bé duỗi tay vỗ vỗ vào bụng chính mình cười, trong ánh mắt tất cả đều là khát vọng.
Cố Tư xem thời gian, đã sắp 7 giờ, Trang Hàn còn chưa có trở về. Nàng vặn cổ, đối Trang Vân Kỳ nói: "Chờ thêm một chút, mẹ gọi điện cho ba ba."
Trang Hàn lúc nghe máy, lại đem máy tính mở âm nhạc ra. Theo thanh âm ồn ào tràn ngập vào toàn bộ văn phòng, Trang Hàn nói, “Uy?”
Cố Tư nghe thấy bên kia có thanh âm ồn ào, nàng nói: “Xong việc rồi sao? Bảo bảo chờ anh về nhà ăn cơm.”
“Nga, mẹ con em ăn trước đi, anh buổi tối không về ăn được.” Trang Hàn nói: “Anh còn có việc, chờ anh làm xong rồi lại trở về, em đừng đợi.”
“Nga.” Cố Tư có chút thất vọng gật gật đầu, “Vậy anh cũng nhớ ăn cơm.”
“Ân.” Trang Hàn đáp ứng.
Cố Tư nghĩ nghĩ, lại nói: “Anh cũng ít uống rượu chút.”
“Được.” Trang Hàn: “Không có chuyện gì khác liền cúp máy đi.”
Cúp điện thoại, Cố Tư cúi đầu nhìn con trai có khuôn mặt nhỏ thiên chân khả ái, ôn nhu nói: “Ba ba không trở về ăn cơm chiều, mẹ với con cùng ăn đi.”
Trang Vân Kỳ nho nhỏ nhăn một khuôn mặt phấn nộn lại, nói: “Ba ba về cơ, con muốn ba ba uy con ăn.”
“Ngoan.” Cố Tư kiên nhẫn hống, “Ba ba có việc đang bận, mẹ uy cũng con ăn cũng được.”
“Con không ăn! Không ăn!” Trang Vân Kỳ bước một đôi chân ngắn nhanh chạy đi, Cố Tư ở phía sau đi theo, “Con đi chậm một chút, kẻo ngã.”
Trang Vân Kỳ chạy tới phòng bé, dùng mông nhỏ đóng cửa lại. Lúc sau leo lên ghế nhỏ, phi thường thuần thục liền đem cửa phòng từ bên trong khóa lại. Cố Tư đi tới mở cửa không được, nàng gõ cửa nói: “Mở cửa! Con phải ngoan biết không? Ra ngoài ăn cơm!”
“Con không ăn! Con liền không ăn!” Thanh âm non nớt của Trang Vân Kỳ truyền ra, “Con muốn ba ba uy con ăn!”
Thời điểm Trang Hàn trở về đã rất khuya, hắn đẩy cửa vào nhà liền thấy Cố Tư nằm ở trên sô pha. Cố Tư nghe thấy động tĩnh liền mở mắt, Trang Hàn nói: “Như thế nào còn chưa ngủ?”
“Còn chưa có ăn cơm.” Cố Tư nói.
“Ân? Làm sao vậy?” Trang Hàn kinh ngạc nói: “Không phải bảo là hai mẹ con ăn trước sao? Anh đã ăn rồi a.”
“Em biết.” Cố Tư nhìn thoáng qua phương hướng trên lầu nói: “Chính là bảo bảo không muốn ăn cơm, nhất định phải đợi anh về uy ăn.”
“Phải không?” Trang Hàn cởi áo khoác, Cố Tư đi qua, hắn nói: “Anh đi lên lầu nhìn xem.”
Nói xong Trang Hàn liền lên lầu, Cố Tư ôm áo khoác của hắn, nhẹ nhàng ngửi ngửi, còn có mùi hương nước hoa của nữ nhân.
Trang Hàn lúc lên lầu nhìn thoáng qua biểu đồ tiến độ, chỉ số vừa mới từ 98 rơi xuống 95. Trong lòng hắn có chút hụt hẫng, nhưng vẫn đi đến phòng của con trai, nhẹ nhàng gõ cửa nói: “Trang bảo bảo? Mở cửa, ba ba đã về.”
Sau đó hắn liền nghe thấy bên trong một thanh âm bùm bùm, tiếp theo cửa bị mở ra, Trang Vân Kỳ một khuôn mặt nhỏ đối với Trang Hàn mở đôi tay ra, “Ba ba, con chết đói rồi.”
“Xứng đáng.” Trang Hàn nói: “Có cơm không ăn, không đói bụng thì đói gì?”
“Con muốn ba ba uy ăn cơm.” Trang Vân Kỳ ôm cẳng chân Trang Hàn, “Con muốn ba ba bồi con cùng nhau ăn.”
Trang Hàn âm thầm thở dài, khom lưng một tay đem Trang Vân Kỳ ôm lên, “Được, ba ba bồi con cùng nhau ăn.”
Cố Tư nhìn hai cha con đi xuống lầu vào phòng bếp, kéo kéo khóe miệng, giữa mày lại mang theo một tia sầu lo.
Lúc sau ăn cơm xong Trang Vân Kỳ rất mau liền ngủ rồi, Trang Hàn thật cẩn thận đem hài tử đặt ở trên giường. Trước khi đi nhịn không được ở trên khuôn mặt nhỏ hôn một cái, rồi hắn trở lại phòng của mình, Cố Tư đang ngồi ở trước bàn trang điểm soi gương.
Trang Hàn bò lên trên giường, vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói: “Ngắm cũng đủ rồi đi? Mau lên giường ngủ.”
Cố Tư lại nhìn thoáng qua trong gương, khuôn mặt giống như trước kia không có gì biến hóa, vẫn là thanh xuân mỹ lệ như vậy, nhưng nàng vẫn cảm thấy có nơi nào đó không giống nhau.
Trầm mặc bò lên trên giường, Trang Hàn nhắm mắt lại nói: "Tắt đèn đi."
Tắt đèn, trong phòng một mảnh đen tối. Cố Tư nghiêng người ôm Trang Hàn, bắt đầu ở trên người Trang Hàn cọ. Trang Hàn đến mí mắt cũng chưa động một chút, nói: “Đừng lộn xộn, anh rất mệt, để anh ngủ đi.” Cố Tư chớp mắt một chút, chỉ số lại rớt xuống một ít.
Ngày hôm sau giữa trưa Trang Vân Kỳ lại bắt đầu cáu kỉnh không ăn cơm, Cố Tư không có biện pháp, để cho dì Tôn làm cơm xong, nàng mang theo hài tử cùng cơm đi đến công ty Trang Hàn ăn.
Xuất phát từ một ít