Chưa từng có ai đối xử tốt với cô như thế, cũng chưa từng có ai sẽ vì cô mà lo nghĩ.Đây là một phần công việc, không phải quần áo, một món đồ ăn.
Cô có một công việc liền có thể thoát khỏi sự khống chế của Từ gia tự bản thân mình đứng lên.
Công việc đối với cô không phải chỉ là một công việc mà là toàn bộ hy vọng là cơ hội để cô thay đổi vận mệnh cuộc đời mình.
Những cái này đều là Tô đại ca cho cô, cô cũng không biết mình làm thế nào để báo đáp được hết cho anh.Cô ở một bên khóc một bên nghẹn ngào: “Em về sau tiền lương đều giao cho Tô đại ca, phiếu lương thực, phiếu dầu đều sẽ đưa hết cho anh, em không cần, cái gì cũng đều không cần.”Tô Cẩn Ngôn một bên nhẹ nhàng vỗ lưng cô, một bên nhẹ nhàng nói: “Ngốc.”“Em mới không có ngốc, em không ngốc, Tô đại ca là người tốt em nhất định phải cố gắng báo đáp anh.”Tim Tô Cẩn Ngôn nhịn không được mà trở nên mềm mại hơn một chút, trước những lời nói của cô, rõ ràng đều là những lời giản dị không hoa mỹ lại ở trong tai của Tô Cẩn Ngôn trở nên êm tai lạ thường.“Anh còn là phải nói xin lỗi em trước, không có cách nào tìm cho em một phần công việc tốt hơn.
Công việc ươm tơ rất vất vả trước hết em cố gắng làm, về sau anh sẽ cố gắng tìm cách đổi cho em một phần công việc tốt hơn.”Bất tri bất giác Từ Tiểu Hoa đã nằm sấp ở trong ngực của Tô Cẩn Ngôn, cô đứng thẳng dậy, một phen lau đi nước mắt ở trên mặt liên tục phản bác; “Không khổ cực, em không sợ mệt, Tô đại ca anh không cần lo cho em.
Không cần nói xin lỗi với em, Tô đại ca hoàn toàn không có lỗi với em.”Cô nhìn thẳng vào Tô Cẩn Ngôn, hiển nhiên là thật sự không sợ mệt sợ khổ.Tô Cẩn Ngôn nhịn không được mà xoa xoa đầu của Tiểu Hoa, chỉ nhìn nàng mà không nói chuyện.
Nhưng trong ánh mắt lại bộc lộ hết thảy làm cho người ta biết anh cảm thấy những gì mình làm là đáng giá.Hai nhà đều muốn ổn định công việc một cách nhanh nhất, bất quá chỉ mất hai ngày hai nhà đều đem công việc an bài xong xuôi.Hai nhà đều rất vui mừng, bất quá bời vì còn phải làm bàn giao công việc, ước chừng còn phải mất nửa tháng nữa mới có thể từng người đến tiếp nhận công việc.Bởi vì đều muốn làm mọi chuyện trong im lặng nên hai nhà đều đem chuyện gì che giấu.Vốn còn bởi vì có một phần công việc tốt mà vui vẻ, nhưng không ai nghĩ đến lời đồn nhảm ở trong thôn càng ngày càng trở nên nghiêm trọng."Đồng chí Từ Kiều Kiều, Kiều Kiều..."Mới sáng sớm, Từ Kiều Kiều đem bản thân mình che kín tính toán đi cắt cỏ heo.
Thời điểm đi được nửa đường liền bị người khác gọi lại.Cô ta quay đầu lại nhìn, liền phát hiện người gọi mình là Triệu Chí Cường.Cô ta che giấu sự không kiên nhẫn lại trong lòng, trên mặt hiện ra nụ cười ôn nhu lại thẹn thùng: "Thì ra là đồng chí Triệu, đồng