Cô gái nhỏ ngẩng đầu, lắp bắp kêu một tiếng: “ Tô đại ca”Cô một bên gãi đầu một bên lùi về sau một bước, lại quên mất sau lưng là giường căn bản không có đường lui liền ngã ngồi trên giường.Có lẽ vì chưa tỉnh ngủ hẳn khóa mắt còn chảy ra vài giọt nước mắt s1nh lý, cô cẩn thận từng ly từng tí mà hỏi hắn: “ Tô đại ca, anh trở về rồi sao? Anh đói bụng chưa, em…” Cô vốn muốn nói nếu hắn đói cô sẽ làm chút gì đó cho hắn ăn nhưng cô quên mất làm mình không có cách nào làm đồ ăn.Cô nhịn không được căng thẳng mà nắm nắm chặt vạt áo của mình, ngay cả ngẩng đầu cũng không dám, cô hiển nhiên là đang sợ hắn.“ Không có gì, không có việc gì, anh chỉ là nhìn thấy em có vẻ khá mệt nên nhắc nhở em nên đi ngủ đi.” Tô Cẩn Ngôn không nhịn được mà lên tiếng trấn an cô.Nhưng cô gái nhỏ vừa nghe thấy câu này lại càng thêm khẩn trương, cô ngẩng đầu thật mạnh nhìn thẳng vào Tô Cẩn Ngôn, ánh mắt mang đầy vẻ mê mang lại bất lực.
Cô căng thẳng nắm chặt vạt áo trước ngực, răng cắn khóe môi làm như thế nào cũng không thể nói là thành lời được.Cho đến lúc này,Tô Cẩn Ngôn mới nhìn rõ được Từ Tiểu Hoa.
Cô mặc một bộ quần áo rách rưới không phù hợp với đám cưới hôm nay có lẽ chỉ có duy nhất làm nổi bật được ngày vui hôm nay là màu sắc đỏ thẫm của quần áo mà thôi.Tuy là quần áo màu đỏ cũng không thể che lấp được sự thật đây là một bộ quần áo đầy mảnh vá.
Tuy nói năm nay là năm 1974 đại đa số mọi người đều mặt những bộ quần áo có vài mảnh vá nhưng cũng không nhiều bằng bộ quần áo của cô đang mặc.Cô thắt hai bím tóc nhẹ nhàng đáp hai bên vai, một đôi mắt ngậm nước có thể là vì chưa tỉnh ngủ bên trong có một chút sương mù.
Dưới ánh sáng mờ ảo của ánh đèn lại thêm vài phần đáng yêu.Làn da cô rất trắng nhưng không phải trắng theo kiểu khỏe mạnh mà lại mang vẻ ốm yếu trắng xanh xao, hai bên gò má lại gầy đến nỗi lõm vào làm cho xương gò má trở nên nhô cao.Trên người cô cũng không có bao nhiêu thịt, bộ quần áo đỏ thẫm mặc trên người cô giống như con nít đang mặc áo người lớn.Ngược lại vóc dáng coi như bình thường, chính là tay chân vì quá ốm mà nhìn qua có vẻ có chút gầy trơ xương.Lớn lên như vậy cũng khó trách trong nguyên tác nói cô lên lên khó coi, dáng vẻ thiếu dinh dưỡng này mà muốn xinh đẹp cũng thật khó.Bất quá, Tô Cẩn Ngôn cảm thấy trụ cột cô gái nhỏ kỳ thật vô cùng tốt, làn da tuy trắng bệch nhưng lại vô cùng tinh tế, đôi mắt có thần, tay chân thon dài chỉ cần bồi bổ đầy đủ chất dinh dưỡng lạp tức liền có thể trở nên dễ nhìn hơn.
Dù sao dáng vóc cô không tệ, khung xương cũng cân xứng nếu được ăn no lớn lên muốn trở nên khó coi cũng khó.Đúng là đáng tiếc, ông trời thật bất công với cô gái nhỏ đáng thương này, nghĩ đến những chuyện mà cô gặp phải trong sách, Tô Cẩn Ngôn không nhịn được mà sinh ra một chút lòng thương cảm với cô.Hắn nhịn không được mà lên tiếng trấn an Từ Tiểu Hoa: “ Tiểu Hoa em nhanh đi ngủ đi, anh không chạm vào em đâu, đừng sợ.
Không còn sớm nữa rồi, mau đi ngủ đi.”Tiểu hoa dụi dụi mắt, hình như không nghe rõ được hắn đang nói gì.
Tô Cẩn Ngôn đành phải cam chịu mà lập lại lần nữa.Lúc này thì cô mới tin tưởng lời nói của Tô Cẩn Ngôn, trong mắt mang theo nghi hoặc cô lúng túng mở miệng: “ Cái đó Tô đại ca, em ngủ còn anh thì sao…”Từ Tiểu Hoa tuổi kỳ thật cũng không lớn lắm, cô năm nay vừa đủ mười tám tuổi.
Khi cô đủ mười tám tuổi liền bị Từ gia ép buộc cùng Tô Cẩn Ngôn đi lãnh chứng kết hôn, chỉ sợ chậm một bước là nguyên chủ không đáp ứng kết hôn.Từ Tiểu Hoa mười tám tuổi trong mắt của Tô Cẩn Ngôn vẫn còn là con nít, hắn có thể làm gì cô chứ? Hắn cũng không phải loại cầm thú đó.Trong lúc Tô Cẩn Ngôn đang trầm tư suy nghĩ