Thời điểm đi ngang qua cây dương liễu, Tô Cẩn Ngôn chợt nghe thấy một âm thanh phía sau gọi tên anh: “Cẩn Ngôn…” Tiếng kêu tràn đầy nhu nhu nhược nhược lại mang theo một đợt hương vị ngọt ngán.Tô Cẩn Ngôn vừa quay đầu liền nhìn thấy Từ Kiều Kiều đã đi đến ngay trước mặt mình.Từ Kiều Kiều lớn lên bộ dáng cũng không tính là xinh đẹp kinh diễm dáng người cũng không tính là cao.
Tô Cẩn Ngôn nhắm chừng chỉ khoảng 160cm.
Cùng người ở niên đại này cũng có chút khác biệt cũng không gầy ốm như những người ở đây, Từ Tử Kiều lớn lên nhìn có chút đ ẫy đà.Khuôn mặt cũng không giống đời sau thịnh hành kiểu trái xoan mà lại có hơi hướng về mặt chữ điền.
Đôi mắt cũng không tính là to tròn mà lại hơi nhướng lên giống mắt phượng, mũi cũng không thẳng nhưng làn da ngược lại rất trắng, liếc mắt nhìn qua liền thấy người sáng nhất là cô ta.Từ Tử Kiều mặc quần áo là dạng áo sơ mi tổng hợp đang thịnh hành nhất hiện giờ, Tô Cẩn Ngôn nhìn qua cảm thấy đơn giản nhưng cũng rất thời thượng.
Phía dưới phối với một cái váy dài màu đen.
Thoạt nhìn đúng với hình tượng một cô gái thật dịu dàng.Nhìn cô ta không ai có thể nghĩ đây là con gái của một nhà nông tầm thường ngược lại là giống như những cô gái được nuôi dưỡng ở các thành phố lớn.Tô Cẩn Ngôn không muốn phản ứng với cô ta, cầm đồ tiếp tục đi trở về.“Ai..anh đừng đi a.” Cô ta tựa hồ không nghĩ đến Tô Cẩn Ngôn sẽ không tâm mình, chỉ có vội vàng xách theo làn váy mà lên tiếng.“Cẩn Ngôn, anh có phải đang trách em hay không?.
Đêm qua em không phải cố ý