Tác giả: Tam Thập Tái.
Bản edit chỉ đăng tại wattpad và truyện yy.
Edit: yuikomori33
Beta: NhuocPhong4
_____________________
Ngay lúc Lạc Thần sắp bùng nổ, đột nhiên một con nhện máy bắn ra ở cổ tay của hắn, con nhện phun ra một viên bi gắn vào một sợi tơ, Viên bi nhanh chóng tìm được tay kia của hắn, tạo thành một vòng tròn, trực tiếp trói hai tay hắn lại.
"Tướng quân, ngươi có phải hay không phát tác?" Người hỏi là Karl phó quan vừa đến.
Anh ta sở dĩ hỏi như vậy là bởi vì cơn hưng cảm của Lạc Thần có thể tự kiềm chế ở giai đoạn đầu, nhưng một khi đã bùng nổ đến giai đoạn giữa thì không còn có khả năng tự kiểm soát, đây là một biện pháp khẩn cấp.
Con nhện máy vốn là một loại vũ khí quân dụng, chuyên dùng để bắt sống kẻ thù.
Nhưng sau khi bùng nổ, giá trị vũ lực Lạc Thần không thua gì một nửa quân đoàn.
"Không có, gỡ xuống!" Thời điểm Lạc Thần nhìn thấy tiểu nhện máy cũng đã thanh tỉnh hơn phân nửa, sau khi thanh tỉnh có chút ảo não, như thế nào lại phạm phải chuyện cũ.
"Ngươi xác nhận sao?" Carl có chút do dự, ngay khi hương gỗ đàn hương phát tán ra trong bán kính một mét vuông, anh ta đến gần và bắn ra một con nhện nhỏ, thiếu chút nữa anh đã bị tin tức tố của Thái Tử áp cho quỳ xuống.
Lạc Thần xem mặt Carl nghẹn đỏ bừng, nháy mắt thu liễm tin tức tố.
Lúc này, liền nghe bên trong cửa sổ vang lên tiếng Đạo Cách: "Hảo."
Những lời này, đối với người trong người ngoài như được đại xá.
Tiêu Kim lập tức vớt Bạch Thục từ chiếc giường bị thấm ướt ra, sợ cậu cảm lạnh, lập tức dùng quần áo của cậu bọc lên.
Mặc quần áo dựa vào lòng ngực Tiêu Kim, Bạch Thục xem như không nhìn thấy người bên ngoài cửa sổ.
Thanh âm khàn khàn thô ráp nói: "Còn thuốc tránh thai đâu?"
Đạo Cách thu thập đồ vật, không nghĩ tới cậu còn nhớ chuyện thuốc tránh thai, liền nói:
"Thuốc tránh thai cũng có vi khuẩn.
Hiện tại tình trạng của cậu rất kém.
Đợi lát nữa!"
Bạch Thục nghe đến vi khuẩn, cậu tự nhiên nghĩ đến chiếc kim mỏng và dài, trôi qua ba giây đồng hồ, thoáng nhìn bóng người bên cạnh cửa sổ, liền nảy sinh ác độc nói:
"Không có việc gì, cứ việc tới, ta sợ lại không kịp."
Đạo Cách nhìn cậu một cái, phát hiện đứa nhỏ này cũng đang nhìn mình, tóc cậu đều rũ xuống trán, khung xương trong quần áo gầy đáng thương, nhưng ánh mắt cậu trước sau vẫn kiên định và quyết tuyệt.
Đạo Cách liền từ trong túi móc ra một cái hộp thuốc, sau đó lấy ra hai viên thuốc con nhộng trong suốt màu vàng vàng.
Tiêu Kim một tay nhận lấy, ngay sau đó thở ra một hơi cười nói: "Ta nghe vi khuẩn còn tưởng rằng lần này cũng là này ống tiêm đâu, làm ta sợ muốn chết, thuốc tốt a, ta đi tìm nước cho ngươi, ngươi trực tiếp nuốt."
Bạch Thục gật gật đầu, tưởng tiếp nhận viên thuốc, kết quả thử hai thần đều không nâng tay lên được.
Tiêu Kim cười nói: "Ngươi đừng thể hiện, vừa rồi cố gắng quá mức bây giờ khẳng định mất sức."
Y nói rồi đặt viên thuốc vào khay bên cạnh.
Bạch Thục hướng tới khay nhìn thoáng qua, cảm giác viên nén tựa như vitamin E, mặt trên tựa hồ cũng có chữ nhỏ, đang chuẩn bị híp mắt nhìn kỹ, Tiêu Kim