Tác giả: Tam Thập Tái
Bản edit chỉ đăng tại wattpad và truyện yy.
Editor: yuikomori33
Beta: NhuocPhong4
____________________
Bạch Thục sau khi hạ bàn cũng không trực tiếp về phòng.
Cậu ra khỏi nhà chính, đi khắp nơi tìm hiểu một phen, nói với Tiêu Kim là đi tiêu thực, trên thực tế là nhìn kỹ bộ dạng của trang viên, trong trí nhớ của nguyên chủ, trừ bỏ tàn liên giường bệnh, ngày đó đến cái kho hàng ở trường đua ngựa cũng đã tính là đi khá xa.
(*) Đoạn này là nói nguyên chủ trừ giường bệnh ra thì chỉ đi mỗi cái kho hàng đấy là xa nhất hiuhiu.
Mình khum biết viết sao nên để dậy lun:<
Bởi vì trang viên có diện tích tương đối lớn, hai người lái một chiếc xe từ trường loại nhỏ bốn bánh để di chuyển.
Tiêu Kim cùng Bạch Thục sóng vai ngồi trên xe, hơi ấm còn sót lại của hoàng hôn còn chưa tan hết, bóng người trải dài trên con đường lát đầy đá xanh.
Tiêu Kim quay đầu nhìn về phía Bạch Thục, thấy hàng mi dài của cậu hơi nhíu lại, làn gió nhẹ thổi bay mái tóc nâu, lộ ra vầng trán rộng trắng nõn, khóe miệng khẽ mỉm cười.
Ánh hoàng hôn chiếu qua dáng vẻ này của Bạch Thục, tức khắc làm cậu trở nên thật tự tin nhưng cũng thật xa lạ.
Tiêu kim nói: "Tiểu Thục Thục, ngươi hình như thay đổi rồi."
Bạch Thục nghiêng đầu nhìn y, nghĩ tới ruốt cuộc là lời nói nào của chính mình ở trước mặt y không ổn.
Tiêu Kim nói tiếp: "Ngươi không giống như đi tiêu thực, ngươi giống như chủ nhân của trang viên đang đi tuần tra cơ ngơi khổng lồ của mình."
"Vì cái gì nói như vậy?" Bạch Thục rất ngoài ý muốn, không ngờ rằng người biểu huynh nhìn tùy tiện này còn có năng lực nhạy bén như vậy.
Y đáp: "Ngươi trước đây chưa từng ra ngoài, đương nhiên sinh bệnh cũng là một lí do, nhưng ta cảm thấy lí do thật chính là trốn tránh, ngươi không tham gia các yến hội dành cho quý tộc, không giao du với bằng hữu, ngươi còn không hiểu biết gì về sản nghiệp nhà ngươi, không hiểu biết cùng không học tập, làm thế nào kế thừa tước vị cùng trang viên đây? Rõ ràng ngươi là người thừa kế chính quy của trang viên Dawson...."
"Bá tước có mười một người con, chỉ có ngươi, một Omega là trưởng tử!! Ngươi phải cho đám O chúng ta thể diện a! Ai biết ngươi......"
Bạch Thục nghe Tiêu Kim nói, híp mắt nhớ lại hồi ức trước kia của nguyên chủ, cảm thụ suy nghĩ của Nguyên chủ lúc đó, cậu ta không giỏi biểu đạt, nhưng cậu ta thực sự là một đứa trẻ đầy sự dũng cảm và quyết tâm.
Nguyên chủ từ nhỏ mất đi mẫu thân, không có tình thương của cha, đối mặt với mẹ kế cùng đệ đệ luôn làm khó dễ, có thể thận trọng từng bước lớn lên như vậy đã không dễ dàng.
Không ai từ nhỏ đã hiểu rõ hết mọi thứ hơn nữa còn chấp chưởng đại cục.
Tính cách cẩn thận cho phép nguyên chủ lựa chọn giữ lấy danh xưng người thừa kế của chính mình để bảo vệ bản thân và trả thù, nhưng vì không giỏi thu phục nhân tâm nên cậu lại trở thành một con thú bị mắc bẫy, cả ngày đề phòng âm mưu của mẹ kế, hao tổn hết tâm lực.
Hiện tại, Bạch Thục thay đổi cách sống, đương nhiên là không giống nhau.
Cậu chuyển từ phòng thủ sang tấn công, căn bản không để bụng những vai hề đó nhảy như thế nào, chỉ cần cậu đủ xuất sắc, trở thành người Bạch Tấn Nam xem trọng nhất, thì chỉ cần cậu còn tồn tại một ngày, người thừa kế chính là cậu, đồng thời chọc cho đám người kia tức chết.
Và bước đầu tiên để Bạch Thục thành công suất sắc là tìm hiểu tổng quan về ngành công nghiệp mà cậu muốn giành lấy.
Sau đó kết giao với một đám bằng hữu, bắt đầu mọc rễ ở thế giới này, đem lợi ích đan xen lời nói.
Bước cuối cùng chính là vào ngành, nếu là nhớ không lầm thì ngành chiếm tỷ trọng lớn nhất trong gia tộc Dawson không chỉ là ngành du lịch, mà còn có ngành máy móc công nghiệp nặng.
Làm một con cẩu nghiên cứu chế tạo động cơ, cậu đối với cơ giáp cùng chiến hạm thật sự không quá cảm thấy hứng thú.
Hoàn hồn nhìn Tiêu Kim như cũ vẫn đang vì cậu bất bình tức giận, liền hỏi: "Ta chỉ muốn bắt đầu lại một lần.
Ngươi nghĩ ta thay đổi tốt hơn hay tệ hơn?"
Tiêu Kim đáp: "Đương nhiên là tốt hơn, ta đã sớm nghĩ muốn kéo ngươi ra ngoài ngắm nhìn thế giới, ngươi không biết, thời điểm ta thấy ngươi không phản bác phụ thân ngươi đi ra ngoài, ta có bao nhiêu cao