Tác giả: Tam Thập Tái.
Bản edit chỉ đăng tại wattpad và truyện yy.
Editor: yuikomori33
Beta: NhuocPhong4
_________________
"Ngươi..."
Bạch thục lời chưa dứt,đã bị "phanh -- --" một tiếng đá cửa đánh gãy,sau đó một đám người ồ ạt tiến vào.
Lúc này, cánh tay cậu đột nhiên bị kéo lại, lảo đảo đụng vào lòng ngực rắn chắc, cánh tay của nam nhân mang theo hương đàn hương bá đạo độc đoán quấn chặt lấy cậu.
Lần đầu tiên trong cuộc đời được một người đàn ông ôm lấy, cậu cảm thấy có chút vi diệu.
Chẳng qua ngay lúc cảm giác vi diệu vừa xuất hiện, cậu nhìn thấy một chiếc vòng tay có dấu thuyền buồm màu đỏ đột nhiên sáng lên trên cánh tay của người nam nhân.
Cậu trừng mắt nhìn thứ đồ chơi này biến dạng như một tấm thép, biến thành một cái khiên đen thuần? Chưa kịp cảm thán, đầu đã bị đè xuống, hai tai áp sát vào ngực nam nhân, lúc đầu cậu nghe thấy tiếng tim đập phập phồng, nhưng nhanh chóng bị thay thế bằng nhịp đập bộp bộp.
Một đám người gõ vào miếng kim loại lớn được làm từ công nghệ hiện đại hơn nửa phút.
Ngay lúc này, đèn sáng!
Bạch thục xuyên qua nam nhân nhìn cảnh sắc tối tăm bên ngoài,cậu nhìn thấy chiếc khiên như chìm trong đêm tối, giống như pha lê, có thể nhìn rõ đám người đông đúc bên ngoài, điểm khác biệt duy nhất là tấm chắn pha lê có màu tối hơn so với màu thực tế.
Khi đang căng thẳng, cậu nhìn thấy nhóm người bị đẩy sang một bên, một người giúp việc trung niên với đôi mắt to tiến đến, vì hốc mắt sâu và gò má lồi cao, mí mắt của người này hơn người khác hai lớp, khuôn mặt dường như chỉ có hai mắt được giữ lại.
Từ kí ức Bạch Thục lập tức nhận định đây là Else.
Else nỗ lực kiềm chế khoé miệng đang muốn nhếch lên, nhưng vì hai mắt cô lồi ra, làm thế nào cũng không ngăn được vẻ đắc ý hiện lên trong mắt.
"Trời ạ, đại thiếu gia? Ngươi làm sao lại ở đây, còn không mặc quần áo? Ah —— còn có nam nhân này là ai?"
Bạch Thục bối rối, nàng làm sao có thể thấy mình? Vấn đề là, họ không thấy thái tử sao?
"Đây là phó tướng Charles? Ngài là vị khách quý mà Bá tước của chúng ta tiếp đãi, Sao ngài lại ở đây? Ngài và thiếu gia của chúng ta sẽ không...!Chúa ơi, nguyên lai không phải trộm cướp, mà là yêu đương vụng trộm?"
Phó tướng Charles? Bạch Thục lục lại ký ức, đó không phải là một vị khách quý khác đã tháp tùng thái tử đến trang viên Dawson sao? Bạch Thục đột nhiên minh bạch, người ở bên ngoài không nhìn thấy bên trong cái khiên này.
Nhưng nếu không nhìn thấy, nàng như thế nào xác định bên trong chính là mình cùng Charles? Đang thắc mắc, một vài người đã bị đẩy sang một bên, đi đầu là một người đàn ông trung niên trong bộ Anh phục tiêu chuẩn.
Người đàn ông có khuôn mặt vuông, mắt trái nhỏ, chân trái có vẻ hơi khập khiễng, cầm một cây gậy đầu rắn màu đen và trong miệng rắn ngậm một hạt cườm đe,.
cùng mặt của ông ta đồng dạng không có vẻ gì là tức giận.
Vừa thấy, cậu liền biết đây là Bá tước Dawson, chủ trang viên, Bạch Tấn Nam, cũng chính là phụ thân nguyên chủ.
Theo sau là một người phụ nữ mặc váy màu tím sẫm.
Nữ nhân trán có chút ửng đỏ, làn da trắng nõn xinh đẹp, khoé mắt mang theo nước mắt, khiến tất cả nam nhân nhịn không được yêu thích, cơ hồ nhìn không ra tuổi thật, căn bản liền không giống mẹ kế, nói là con gái Bạch Tấn Nam cũng không sai.
cuối cùng đó là dì Bạch Tịch, mặc dù trông khá trẻ so với Bạch Tấn Nam nhưng bà có khí thế của một nữ chủ nhân trang viên hơn là sự quyến rũ của Helena.
Ba người đứng yên tại chỗ, Bạch Tấn Nam cau mày nhìn chằm chằm tấm khiên, sau đó dừng một chút nói: " Các ngươi đi ra ngoài, trở về nhà chính, làm việc của chính mình đi."
Đám người hầu lần lượt rời đi.
Else định theo đám người hầu rời đi, lại bị ánh mắt của Helena ngăn lại, vì thế nàng xem như không nghe thấy gì đứng ở phía sau Helena, hất cằm lên.
Bạch Thục nhìn thấy toàn bộ hành động giữa hai người, trong lòng càng thêm bất an.
Helena quay đầu xem người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào chiếc khiên che chắn hết thảy, trong lòng càng thêm chắc chắn, loại cơ giáp có thể thay đổi ngoại hình này chỉ trong quân đội mới có, và Charles chính là người của quân đội.
Chỉ là người trước mặt chậm chạp không lên tiếng, nàng liền biết hắn khẳng định là mềm lòng, dù sao không ai hiểu rõ hơn nàng rằng chồng nàng là một người đàn ông đặt lợi ích và thanh danh lên trên hết.
Chỉ là nàng không nghĩ tới hắn sẽ như vậy nhân nhượng thứ đồ bỏ đi này, dù nó cùng một tay ăn chơi yêu đương vụng trộm hắn đều có thể chịu đựng? Chỉ còn một bước nữa, chỉ cần tấm chắn được vén lên trước mặt nàng và dì Bạch Tịch, bị bắt gian tại hiện trường, nó sẽ phải đưa ra lời giải thích cho chính mình, trưởng tử thanh danh bừa bộn, vẫn là ưu tiên thứ tử.
Bàn tay nắm chặt chậm rãi buông ra, đã hai mươi sáu năm, cuối cùng...!giây phút cuối cùng, nàng có thể chờ đợi!
Nhưng vào lúc này,