Hai giờ sau....!
Bạch Thục từ trong kho hàng bước ra, vẻ mặt đầy thoả mãn.
Cậu còn đang suy nghĩ tiếp theo nên đi đâu, thì tin nhắn từ điện thoại liên tục được gửi đến, vừa mở ra, Bạch Thu liền thúc giục hỏi cậu đang ở nơi nào, Bạch Tấn Nam cũng hỏi vấn đề y như vậy.
Xem ra cậu trốn không thoát.
Bạch Thục thở dài rồi chuẩn bị quay trở lại.
Khi quay đầu, cậu thoáng nhìn thấy một con bướm xanh lam đậu trên vai mình.
Điểm đặc biệt ở chú bướm này là nó có ba con mắt, giống hệt như hình xăm con bướm sai trái trên chân cậu.
Bạch Thục tự hỏi, có phải nó là một loài bướm đặc biệt trên thế giới này không? Cậu muốn bắt nó về làm kỉ niệm!
Không ngờ rằng cặp cánh to này lại giảo hoạt vô cùng, cậu đưa tay với mấy cái liên tiếp đều không bắt được, cuối cùng nó dừng lại, đậu trên một cành cây đại thụ.
Sau lưng cây đại thụ là một ngọn núi thẳng tắp, trước sau um tùm bởi những cành dây leo.
"Ta xem lần này ngươi chạy đi đâu! Ngươi càng giãy giụa, ta càng hưng phấn."
Bạch Thục như tên trộm vội vàng nhào tới.
Kết quả vừa mới bắt được con bướm, cậu liền không cẩn thận dẫm phải rêu xanh, cả người trượt xuống gốc cây leo, vốn tưởng rằng phía sau có núi, không ngờ lại đụng trúng một cánh cửa...!
Cánh cửa này không bình thường, nó rất nặng, cậu dùng hết sức lực mà mới chỉ có thể mở được lối đi nhỏ dành cho một người, không chờ Bạch Thục thận trọng nghiên cứu, thời điểm vừa nghiêng đầu, cậu kinh ngạc đến ngây người...!
Ở đây có cả một đội quân cơ giáp khổng lồ, nếu chỉ nhìn thoáng qua sẽ không nhận ra được.
Tất cả các cơ giáp đều từ cấp 8 trở lên, được sắp xếp chỉnh tề, dưới chút ánh sáng ít ỏi này, từng cái đều phát ra màu sắc mê người.
Đối với Bạch Thục, cảnh tượng này không khác gì một bữa tiệc thị giác, nếu không phải cậu nhanh chóng nuốt hai cái, nước miếng của cậu đã có thể chảy hết xuống đất!
Bạch Thục toan bước đến chạm vào cơ giáp gần nhất, thì đột nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến từng trận bước chân vội vàng......!
Cậu định ra ngoài dò xét xem xảy ra chuyện gì thì bất ngờ một bàn tay to lớn đem cậu ôm vào trong lồng ngực.
Hương thơm nhẹ nhàng của gỗ đàn hương mơn trớn, vỗ về hơi thở cậu...!
Đây là lần thứ ba cậu rơi vào vòng tay này, thật sự không cần cảm thấy quá quen thuộc.
Bạch Thục ngẩng đầu hỏi: "Điện hạ sao lại ở đây?"
Vừa dứt lời, Bạch Thục đã bị nâng lên, chạy thẳng vào bên trong...!
Tốc độ của Alpha giá trị vũ lực cấp SSS thật kinh người, Bạch Thục chỉ cảm thấy không gian chuyển động một cái, chớp mắt đại môn(*) đã trở thành một đốm sáng.
(*)Đại Môn=Cánh cửa.
Khi dừng lại phía sau một cơ giáp quá khổ, cậu mới phát hiện chân của mình đang lơ lửng trên không mà người này vậy mà lại đang ôm cậu?? Bạch Thục vội vàng trèo từ trên người hắn xuống.
Sau khi xuống khỏi người thái tử, Bạch Thục mới phát hiện hoá ra ở đây không chỉ có Lạc Thần mà còn có Charles cùng Phó quan Karl.
"Ta cũng giống cậu." Lạc Thần trả lời câu hỏi vừa rồi của cậu.
Bạch Thục như có như không nghe thấy âm thanh của tiếng chuông cảnh báo, chợt nhớ tới lời Bạch Quang Tư, cậu hỏi:
"Không lẽ ngài sợ bên ngoài có người truy sát nên mới trốn ở đây chứ?"
Charles nghe xong lời này thì bật cười: "Trang viên Dawson thật giỏi bịa đặt, không hổ là thương nhân."
Mới đầu Bạch Thục không hiểu ý tứ châm chọc của Charles, dù sao vẻ mặt của gã...!ừm, nói chung là nhìn không đứng đắn.
Nhưng từ phía sau cơ giáp, Bạch Thục thấy được cánh cửa sắt bị mở ra, tiếp đến là một đám người xôn xao tiến vào, trong đó còn có cả Bạch Quảng Tư, người vừa cùng cậu đến mỏ quặng...!
Những người này trên tay đều cần súng, vẻ mặt cảnh giác, nếu không phải do cánh cửa sắt kia in tiếng bước