Bạch Thục bị lời nói của Lạc Thần làm cho sửng sốt, cậu nhất thời không biết hắn đang nghĩ cái gì trong đầu nữa, rõ ràng là cậu đã từ chối hắn, người bình thường chắc chắn đều sẽ cảm thấy xấu hổ đi?! Nhưng hắn căn bản hình như đã quên mất lời từ chối trước đó của cậu rồi a!!!
Dưới sự nhiệt tình của thái tử, con chip màu xanh bỗng chốc nóng hơn lửa.
Cậu nhanh chóng đặt con chip lên bàn rồi nói:
"Tôi là người yêu ghét rõ ràng, nếu không thể đáp ứng tôi sẽ không để cho người khác có thể có bất cứ một hi vọng nào, nên đồ của ngài tôi không thể nhận.
"
"Simpson tuy không xuất sắc bằng ngài, nhưng hắn toàn tâm toàn ý đối đãi tôi, cũng là người thích hợp với tôi nhất, hy vọng ngài có thể thành toàn cho chúng tôi.
"
Lạc Thần thấy cậu không những không nhận lấy mà còn nói ra những lời này, tức khắc có chút tức giận đáp:
"Hai người mới gặp nhau vài lần? Em làm sao xác định hắn là người phù hợp nhất với em? Rõ ràng chúng ta có độ xứng đôi cao hơn!"
"Ngài đang nói gì vậy?" Vẻ mặt Bạch Thục có chút ngờ nghệch.
"Độ xứng đôi, đó là nghiên cứu mới nhất của Đạo Cách và những người khác trong phòng thí nghiệm, đo độ xứng đôi của pheromone, độ xứng đôi càng cao, càng nên ở bên nhau.
"
Lạc Thần lý lẽ hùng hồn, hoàn toàn quên mất trước đó bản thân đã chế nhạo Đạo Cách như thế nào.
Bạch Thục nhìn chằm chằm vào đôi mắt hắn, phát hiện hắn thế nhưng đang thật sự nghiêm túc.
Cậu không khỏi đứng thẳng người, sau đó trịnh trọng nói:
"Thái tử điện hạ, tôi không biết bản thân có chỗ nào tốt mà lại có thể khiến ngài cảm thấy hứng thú, khiến ngài mặc dù đã có hôn thê nhưng vẫn cố chấp cuốn lấy tôi, nhưng tôi muốn trả lời ngài một cách nghiêm túc, tôi sẽ không làm tình nhân của ngài, tôi cũng vô cùng khinh thường tất cả Alpha có tình nhân, mặc kệ người đó có ưu tú đến đâu.
"
"Nếu ngài cảm thấy không đủ thuyết phục, tại đây tôi liền nói cho ngài biết, tôi không thích ngài, một chút cũng không.
"
Lạc Thần nghe đến đây, đôi mắt đột nhiên đỏ lên, giống như những dòng kim loại nóng chảy đang sôi sùng sục, một cái chớp mắt cũng có thể thiêu mọi thứ thành tro.
Bạch Thục không đành lòng làm người khác tổn thương, nhưng cậu càng không muốn để người khác ôm hy vọng xa vời.
Vì thế cậu chỉ liếc hắn một cái, rồi quay đầu rời đi.
"Tôi lấy em, em có thể ở bên cạnh tôi được không?"
Bạch Thục đối mặt với cánh cửa, hô hấp đình trệ ba giây, quay đầu nhìn hắn tiếp tục nói:
"Tôi không có ý định để em làm tình nhân, đợi tôi hai tháng, được không?"
Thành thực mà nói, là một người đồng tính, ba chữ tôi lấy em rất xa xỉ, cậu sao có thể không động lòng?
Nếu là bất kì một quý tộc nào khác, cậu đều có thể mạo hiểm, nhưng hắn lại là Thái tử.
! Điều này hoàn toàn không thể.
Cậu thở ra một hơi đáp:
"Tôi nói thực tế cho ngài biết nhé, không có khả năng thì đừng hy vọng xa vời, ngài là Thái tử, phải chú ý đến huyết thống, ở cùng tôi chỉ khiến ngài thêm áp lực, tôi cũng không có bản lĩnh gồng gánh cùng ngài, chuyện của chúng ta kết thúc ở đây được rồi.
"
Nói trắng ra là cậu cảm thấy quá áp lực, cậu chỉ cần một cuộc sống bình thường là được rồi.
Lạc Thần nghe những lời này bỗng chốc ánh mắt tối sầm lại.
Mắt thấy cậu sắp mở cửa ra, hắn đem con chip trên bàn dùng lực nhét vào tay cậu, sau đó nói:
"Tôi không có ý khác, chỉ đơn thuần là muốn cảm ơn em, em muốn cái gì tôi cũng đều đáp ứng, nhưng nếu em không nhận, tôi liền đổi ý.
"
"Ngài! " Bạch Thục kinh ngạc, cậu chưa từng thấy người nào tặng quà còn uy hiếp ép người ta nhận, tức thì nổi giận nói:"Ngài chính là Thái tử, làm sao có thể nói mà không giữ lời?"
Hắn hừ lạnh