Edit: Chou
Beta: Sói
______________
"Tiểu tiên nữ đến rồi."
Tối qua Lộ Tinh Thần nghiêm túc học hành đến hơn hai giờ mới ngủ, bây giờ cái đầu cứ nghiêng nghiêng ngã ngã cầm cự hết một tiết, chuẩn bị ngủ bù, Ngưu Việt Hải ngồi bên cạnh đột nhiên đẩy cậu một cái.
Lộ Tinh Thần hoảng hồn ngẩng đầu lên, mắt mở không nổi vì ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu thẳng vào.
Lộ Vũ Thần cười dưới ánh mắt trời rạng rỡ đang vẫy tay với cậu.
Ngưu Việt Hải mở cửa sổ ra: "Hi ~ "
Lộ Vũ Thần cười híp mắt: "Chào buổi sáng nha, em đến tìm anh của em."
Lộ Tinh Thần cong khóe miệng lên nhìn cô: "Có việc gì?"
Trong giờ giải lao, hai anh em một đứng một ngồi trong hành lang thầm thì nói nhỏ, trong hành lang thỉnh có một hai người đi ngang qua.
Nhưng dù là ai, cũng đều không nhịn được quay đầu lại nhìn hai anh em thêm một cái.
Người nam sáng láng, người nữ thanh thuần, nhìn kiểu gì cũng thấy giống một bức họa.
Lộ Vũ Thần phấn khích nói: "Anh hai, em có tin tốt muốn nói với anh!"
"Tin tốt gì?" Lộ Tinh Thần vẫn còn chút buồn ngủ.
Gần đây vì mục tiêu dậy sớm, cậu cố gắng điều chỉnh lại đồng hồ sinh học, cứ khoảng 10 giờ là bắt đầu đi ngủ, cũng chỉ có thứ 7 mới thức khuya một chút.
Nhưng mà ngày hôm đó không giống lắm, hôm sau cậu vừa ăn sáng xong thì quay lại ngủ bù.
Giống như tối hôm qua thức tới 2 giờ sáng rồi sáng nay 6 giờ dậy, chống trụ được đến bây giờ, cậu cảm thấy mình như sắp chết rồi.
Có trẻ mấy cũng không chịu nổi.
Không biết Lạc Hàn thế nào rồi?
Tuổi hắn cũng không nhỏ, nhất định là có đồng hồ sinh học rất cố định, vì chuyện của mình mà đột nhiên phải ngủ trễ, so ra thì hắn càng khó thích ứng hơn nhỉ?
Lộ Tinh Thần suy nghĩ có nên gửi tin nhắn quan tâm cho Lạc Hàn một chút, tay cầm tới điện thoại rồi cậu mới chợt nhớ ra một chuyện.
Vãi, cậu vẫn chưa có phương thức liên lạc với Lạc Hàn!
Lộ Vũ Thần không nhận ra Lộ Tinh Thần mất tập trung, còn vui vẻ nói: "Em nhận lời làm MC cho lễ kỷ niệm thành lập trường lần này rồi, nhưng chỉ là một MC nhỏ thôi, hy vọng lần có cơ hội tương tự, có thể làm tới một vị trị cao hơn."
Lộ Tinh Thần hoàn hồn: "Sao em lại đi nhận lời làm MC?"
Lộ Vũ Thần nghiêng đầu: "Tuy rằng bây giờ em chỉ mới là sinh viên năm nhất, nhưng giảng viên nói trình độ chuyên môn của em không tệ lắm, cơ hội rèn luyện bản thân như vầy nên nắm bắt lấy."
Cô cẩn trọng nhìn Lộ Tinh Thần: "Anh, có phải anh cảm thấy em không nên đi không?"
Con sâu ngủ Lộ Tinh Thần đã hoàn toàn bò đi mất.
.
truyện xuyên nhanh
Cậu trợn mắt lên, vẻ mặt không thể tin được nhìn Lộ Vũ Thần: "Em chọn ngành MC chuyên nghiệp?"
Cô em gái này là người nhút nhát lại nhạy cảm, dù trong sách gốc chưa từng đề cập gì đến chuyên ngành của Lộ Vũ Thần, nhưng mà chắc là cái gì đó liên quan tới văn học, tại vì Lạc Hải thỉnh thoải sẽ dùng cụm từ "thiếu nữ văn học nhút nhát" để nói về Lộ Vũ Thần.
"MC" thì dù có chuyên nghiệp hay thế nào cũng không tí liên quan gì đến "Thiếu nữ văn học nhút nhát" nhỉ?
"Anh à, anh nhớ nhầm hả, trước giờ em vẫn luôn là MC chuyên nghiệp mà!" Lộ Vũ Thần hoài nghi nhìn Lộ Tinh Thần, "Lúc trước lúc mẹ sắp xếp ngành học cho em, anh còn tranh thủ giúp em có thêm vài lựa chọn mà, anh đúng là quên rồi à?"
Lộ Tinh Thần đưa tay đỡ trán: "Xin lỗi, mới vừa rồi anh còn đang ngủ, chắc là ngủ đến lú rồi."
"Không có sao, em chỉ muốn nói, có thời gian anh đến xem em diễn tập có được không? Coi như cổ vũ cho em?"
"Được thôi." Lộ Tinh Thần đáp ứng ngay.
Nội dung câu chuyện này cứ như là vì cậu đến, nên xảy ra một thay đổi.
Đặc biệt là đứa em gái này.
Nhưng mà là thay đổi theo hướng tốt, có thể coi là ông trời thấy cậu xuyên vào nguyên chủ này thảm quá, nên bồi thường cho cậu một tí.
Trở lại phòng học, Lộ Tinh Thần vừa mới nằm xuống, điện thoại di động "ting" lên một tiếng.
Có người gửi tin nhắn wechat cho cậu.
Trong đầu Lộ Tinh Thần chỉ muốn ngủ, không chút phản ứng, Kỷ Lệ ở bên cạnh nghiêng đầu qua: "Ê, mẹ chồng mày sắp tới kìa."
Lộ Tinh Thần ngay lập tức ngẩng đầu lên, bởi vì tốc độ quá nhanh, hai mắt liền tối sầm lại.
Cậu với lấy điện thoại, lắc đầu mấy lần, mới nhìn rõ chữ trên màn hình.
Lão Vương: Cậu Lộ, hiện tại cậu có tiện không?
Lão Vương: Phu nhân về rồi, cậu cả với cậu hai đều đã đến sân bay, tôi tình cờ ở gần trường học của cậu, nên sắp xếp tôi đến đón cậu.
Không, hiện tại cậu rất không tiện.
Lộ Tinh Thần "bụp" một cái đập điện thoại xuống bàn, nghiêng đầu liếc sang Kỷ Lệ đang cười xảo trá với Ngưu Việt Hải đang nhịn cười.
Đệt, lần này không còn là cảnh báo sớm nữa, mà là con mẹ nó "sói" đến thật rồi.
Ngồi trong xe đến sân bay, Lộ Tinh Thần một mình ở đằng sau, chống cằm hỏi: "Ông đã từng gặp phu nhân chưa?"
Lão Vương: "Gặp, gặp rồi, tôi đã làm tài, tài xế cho cậu cả từ thời đại, đại học."
"Bà ấy là người thế nào?"
Lão Vương sửng sốt một chút: "Phu nhân...!bà, bà không giống với tưởng tượng, tượng của tôi lắm.
Ơ, cậu Lộ chưa gặp, gặp à?"
"Ừm." Tính ra thì có gặp cũng là nguyên chủ gặp.
Không giống nhau lắm, là không giống như thế nào?
Lộ Tinh Thần lại càng thêm thấp thỏm.
Sân bay Ninh Thành là sân bay lớn nhất nhì trong nước, cho dù là đang trong thời gian làm việc, bên trong vẫn đông nghịt người.
Lộ Tinh Thần đi theo lão Vương lòng vòng hết mấy vòng, cuối cùng cũng tình cờ gặp được Lạc Hàn ở cổng số 5.
Nói đúng ra là thì là tình cờ gặp cả Lạc Hải lẫn Lạc Hàn.
Người đầu tiên cậu thấy là Lạc Hải.
Lạc Hải đứng bên ngoài chờ cậu, vừa thấy người đi đến liền chạy qua đón.
Lộ Tinh Thần lúc đầu vừa thấy người ta chạy đến, còn hơi hoảng, nhớ lại hình như mấy ngày rồi cậu chưa gặp Lạc Hải.
Lạc Hải gần đây lúc nào cũng bận rộn vì chuyện lễ thành kỷ niệm thành lập trường.
Lộ Tinh Thần được nghe nói từ Lê Nhất Chu với mấy người bạn học khác, có vẻ Lạc Hải không chỉ giữ một công việc nam MC thôi.
Lộ Tinh Thần nghiêm túc nhìn Lạc Hải, cho dù là cậu không thích người này, nhưng cũng không thể không thừa nhận, kẻ này trông cũng khá ổn.
Chẳng trách ban giám hiệu nhà trường lại trọng dụng anh đến vậy.
Ánh mắt Lộ Tinh Thần nhìn ra sau lưng Lạc Hải.
Lạc Hàn vẫn đứng tại chỗ, từ xa xa nhìn cậu, chân mày khẽ cau lại đứng trong đám đông đặc biệt dễ nhìn ra.
Lộ Tinh Thần vô thức đưa tay vẫy hắn.
"Tinh Thần."
Lạc Hải đã đến trước mặt Lộ Tinh Thần.
Lộ Tinh Thần "Ừm" một tiếng, hỏi anh, "Máy bay đã đến chưa?"
Lạc Hải nhìn màn hình lớn: "Đã đáp xuống rồi."
Trong lúc vừa nói chuyện, hai người đã đi đến chỗ Lạc Hàn.
Ánh mắt Lộ Tinh Thần nhìn lướt qua hai anh em, cuối cùng dừng lại trên người Lạc Hàn, nhỏ giọng nói: "Hay là, nói tôi nghe một chút về mẹ anh đi, để tôi chuẩn bị trước một chút?"
Cậu có chút ngượng nói: "Đột ngột quá, tôi cũng không có chuẩn bị quà gì?"
Lạc Hải tiếp lời nói: "Em không cần chuẩn bị quà đâu, đối với mẹ anh, em là món quà tốt nhất rồi.
Đúng không, anh."
Lạc Hàn không khỏi nhíu mày, giống như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn là quay đầu đi.
Lộ Tinh Thần có chút không hiểu, muốn hỏi lại một chút, phía trước truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Lão Vương nhón chân lên nhìn từ xa, vui vẻ nói: "Đến, đến rồi!"
Lộ Tinh Thần lập tức ngồi thẳng người dậy, rướn cổ lên nhìn về phía cửa khẩu.
Không bao lâu sau, một người phụ nữ khoảng hơn 30, mặc nguyên cây đồ thể thao màu hồng phấn chạy như bay ra, phía sau người đó là một anh vệ sĩ cao to đang kéo 3 chiếc vali chạy theo.
Người phụ nữ chạy đến bên cạnh Lộ Tinh Thần, không nói lời nào đã ôm chầm lấy cậu: "Cuối cùng mẹ cũng gặp được con rồi!"
Người phụ nữ với gương mặt xinh đẹp, dù có ngồi máy bay mười mấy tiếng, trên gương mặt vẫn không có chút gì mệt mỏi.
Lộ Tinh Thần từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên bị người khác phái ôm chặt đến vậy, chóp mũi ngập tràn mùi nước hoa ngọt ngào của đối phương, khó chịu đến sắp không thở nổi.
Hít lấy hít để mấy hơi, cậu mới nói: "Con chào mẹ."
Người phụ nữ lúc này mới buông cậu ra, hơi khom người từ trên cao quan sát cậu thật kỹ, chân mày tinh xảo càng lúc càng cau chặt lại, cuối cùng, bà xoay đầu một cái, nhìn chằm chằm Lạc Hàn: "Mẹ bảo con phải chăm sóc con dâu thật tốt, đây là kết quả của sự chăm sóc tốt của con?"
Dứt lời, không để Lạc Hàn trả lời, liền quay sang Lạc Hải bên kia: "Còn con nữa, tại sao cũng không giúp mẹ để ý anh dâu của con một chút hả?"
Lộ Tinh Thần: "..."
"Mẹ chồng" này đúng là có chút không giống trong tưởng tượng lắm.
Bởi vì nữ chủ nhân đã về, bữa tối trong nhà còn phong phú hơn