Edit: Dii
___________________
"Sao đột nhiên lại muốn em đến tiệc tối từ thiện cùng anh?" Hai người lên xe ngồi, Lộ Tinh Thần hơi tò mò hỏi Lạc Hàn.
Giờ không cần ngồi xe lăn, hơn nữa lại là lần đầu tiên được đi cùng Lạc Hàn, cậu rất nghiêm túc chỉnh trang lại bản thân, còn vuốt hết tóc mái lên, dùng keo xịt tóc cố định, để lộ ra một gương mặt đẹp đẽ sáng ngời.
Không chờ Lạc Hàn đáp lại, mắt Lộ Tinh Thần đột nhiên sáng lên, nói: "Úi úi úi, em biết rồi, có phải là lời của mẹ kế em nói nghe chối tai quá, cho nên anh muốn cho em biểu hiện thật tốt để vả mặt bả không?"
Cậu nắm tay lại thành đấm: "Yên tâm! Đêm nay em tuyệt đối sẽ không làm anh mất mặt, em muốn cho tất cả bọn họ biết, Lạc Hàn đã tìm được một người bạn đời xuất sắc nhất!"
Từ nãy đến giờ Lộ Tinh Thần toàn tự hỏi tự đáp, biểu cảm sinh động và giọng điệu kì lạ khiến người ta buồn cười.
Lạc Hàn thu lại ánh nhìn đặt trên mặt cậu, buông mắt chỉnh cà vạt, nói: "Cậu chỉ cần là chính mình là được."
Lộ Tinh Thần nghiêng đầu nhìn hắn một cái, nghiêng người: "Ừm!"
Vẫn là cái khách sạn kia.
Lúc đi ngang qua cái ghế đá trước cửa, Lộ Tinh Thần cố ý dán mặt lên cửa kính xe, cẩn thận nhìn một cái.
Cạnh cái ghế đá trước đó có một cái hố nhỏ.
Lúc đó, Lộ Tinh Thần giơ một chân lăn tới lăn lui, cuối cùng làm mớ băng gạc dơ hầy, thành công khiến Lạc Hàn phải đưa mình về nhà.
Sau đợt đó, quan hệ của hai người trở nên thân cận hơn.
Lộ Tinh Thần cố ý nhìn thoáng qua, cái hố kia đã bị lấp.
Đm!
Sửa nhanh dữ!
Nhưng mà không sao cả, dù sao cậu cũng không cần dùng nữa.
Nhớ tới dáng vẻ lăn tới lăn lui, vô cùng đáng thương mà xin xỏ Lạc Hàn đưa về của mình, Lộ Tinh Thần cảm thấy bản thân cứ như thằng ngu.
Nhưng mà dáng vẻ giả vờ đáng thương ấy đã làm lung lay Lạc Hàn, hừm cũng không đến nỗi.
Nghĩ một lúc, ý cười lan ra khóe mắt Lộ Tinh Thần.
Lạc Hàn nhìn cậu một cái: "Cười cái gì?"
Lộ Tinh Thần lập tức nghiêm mặt: "Em không có cười."
Sau đó quay đầu, cười càng nhiều hơn.
Lộ Tinh Thần cố nén không cười ra tiếng, kết quả bả vai run run kia đã bán đứng cậu.
Lạc Hàn: "..."
·
Người Ninh Thành vô cùng có tiền.
Lộ Tinh Thần nhớ lúc đọc sách, cậu có cảm giác tác xây dựng hình mẫu Ninh Thành to lớn giống hệt Bắc Kinh, nhưng lại không phức tạp và mang tính chính trị như Bắc Kinh.
Nói ngắn gọn, Ninh Thành là một thành phố giàu có, dân cư lại không đông, sinh hoạt khá thoải mái.
Sau khi đến đây, Lộ Tinh Thần cũng rất cảm ơn tác giả, ở đây cái gì cũng có, lại không xô bồ chen chúc, là một nơi đáng để ở.
Ở một thành thị giàu có như thế, chuyện từ thiện cũng rất phát triển.
Lộ Tinh Thần có nghe nói qua, một phần ba tiền từ thiện của cả nước đến từ Ninh Thành.
Có thể thấy, Lạc Hàn quanh năm nằm trong top những vị đóng góp nhiều nhất này có bao nhiêu tiền.
Màn hình lớn trong đại sảnh của khách sạn phát đi phát lại một đoạn giới thiệu ngắn gọn về quỹ từ thiện.
Lúc Lộ Tinh Thần đi vào khách sạn, màn hình vừa vặn dừng ở hình ảnh của một ông lão nho nhã trải đời.
Bên cạnh có thêm chú thích: "Hà Kim Đường, hội trưởng quỹ từ thiện Ninh Thành".
"Ồi ôi, sao anh không nói em biết Hà Kim Đường là hội trưởng quỹ từ thiện?"
Đúng lúc Hà Kim Đường đi đến.
"Nhãi con, ông cũng chẳng phải hội trưởng gì, làm danh dự thôi." Ông chỉ bà cụ hiền lành bên kia, "Hội trưởng thật sự ở bên đó!"
"Còn nữa, ai cho nhóc đứng trước mặt thì kêu ông Hà, sau lưng dám gọi ông là Hà Kim Đường!" Hà Kim Đường giả vờ tức giận, nhưng trong mắt đong đầy ý cười.
.
ngôn tình sủng
"Xin lỗi xin lỗi, do con kích động quá." Lộ Tinh Thần lập tức ngoan ngoãn xin lỗi.
Hà Kim Đường không biết tại sao mình lại vô cùng quý cậu nhóc có nét trẻ con này.
Lộ Tinh Thần hoàn toàn không phải là dạng người mà ông thích, người sống lâu rồi, trải đời nhiều, họ chỉ thích những người trưởng thành cẩn trọng đứng tuổi.
Lúc Lộ Tinh Thần nhìn người ta, đôi mắt linh hoạt, lại rất thích cười, trông không hề nghiêm túc
Dù nhìn ở góc độ nào, cậu cũng vô cùng buông thả.
Nhưng không hiểu sao ngay từ lần gặp đầu tiên, ông đã thấy rất thích thú với cậu.
Hà Kim Đường chợt nhớ đến lúc Lạc Hàn mới đến, ông cũng liếc một cái đã nhìn trúng hắn.
Lúc đó Lạc Hàn thế nào?
Có phải cũng hoạt bát hăng hái thế này? Không đúng không đúng, Lạc Hàn vẫn luôn mang hình mẫu thanh niên ưu tú, trầm ổn thông minh, biết tiến biết lùi, cũng không thích nói nhiều.
Hà Kim Đường híp mắt đánh giá cặp đôi trước mặt.
Phong thái của Lạc Hàn và Lộ Tinh Thần hoàn toàn bất đồng, tuy rằng cả hai đứa đều có ngoại hình ưa nhìn, nhưng một đứa hoạt bát một đứa trầm ổn, một đứa rực rỡ một đứa lạnh lùng.
Giống như là hai đầu cán cân, hẳn là mãi mãi không thể giao nhau.
Nhưng hai dạng người này lại kết hôn với nhau, hơn nữa nhìn qua vô cùng ăn ý.
Không thể phủ nhận, lúc hai người họ đứng cạnh nhau trông vô cùng bắt mắt.
Hà Kim Đường xoa cằm, tròng mắt chuyển động, nhìn Lạc Hàn nói: "À phải rồi, cậu nhóc nhà con sắp tốt nghiệp đúng không?"
Lạc Hàn nhìn Lộ Tinh Thần một cái: "Năm ba rồi ạ."
Hà Kim Đường nhìn sang Lộ Tinh Thần: "Ranh con, học kỳ sau nhóc thành sinh viên năm tư sắp tốt nghiệp, không suy xét thực tập trong hè à?"
Lộ Tinh Thần: "Thực tập?"
Trước đó cậu cũng có nghĩ tới chuyện này, nhưng mà mãi không nghĩ ra nơi thích hợp.
"Muốn tới hội quỹ của bọn ta không? Vừa lúc bên đây cũng cần người, nhóc ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế, chắc chắn mấy ông bà bên hội sẽ thích lắm.
Hội quỹ bên này liên quan tới nhiều lĩnh vực, nhóc tới đây công tác, có thể quen biết được nhiều người, mang lại không ít lợi ích và kinh nghiệm."
Lộ Tinh Thần nghe xong thì sáng mắt lên.
"Hơn nữa, hội quỹ bên bọn ta có hợp tác với công ty ba nhóc, nhóc là người