Editor: Chú dê nhỏ (@diepanhd217)
Sau khi Chu Duy đọc xong phần cuối cùng của bản di chúc, đại sảnh vừa yên tĩnh một lúc lập tức ầm ĩ, nói chính xác là người ở đây muốn điên cmnr, thậm chí là nghi ngờ độ thật giả của di chúc này.
"Không có khả năng! Chúng ta không biết Côn Lãng lập di chúc lúc nào, ai biết được di chúc này là thật hay giả?"
Có người gần như nhảy dựng lên mà nói.
"Ban đầu chẳng nói gì đến di chúc, đột nhiên lại lòi ra ở đâu xuống đây! Làm sao mà biết được thật giả thế nào?"
Trong lúc mọi người đều nghi ngờ tính chân thực, thi thoảng lại có kẻ ẩn ý liếc sang Tống Côn Ngạn, rõ ràng cho rằng chuyện này là do gã đã làm giả.
Bọn họ sao lại nhìn không ra Kỳ Minh cùng gã một phe. Ban nãy gã kiên quyết đòi quyền thừa kế cho Kỳ Minh, rõ rành rành tâm tư muốn chiếm tài sản của Tống Côn Lãng. Thấy bọn họ cắn không bỏ, bèn cố ý làm ra một bản di chúc giả mạo.
Tống Côn Ngạn cực kì oan uổng. Gã có sai với ai đi nữa, gã có làm cái gì đi nữa, thì bản di chúc này từ ngách nào tuồn ra gã cũng không biết ố kề?
Nếu gã thật sự có thể làm giả di chúc, cần gì hao tổn chân khí đòi di sản cho Kỳ Minh sở hữu nãy giờ, tự làm một bản nói Tống Côn Lãng đem di sản giao cho gã không phải xong à?
Đối mặt với nghi ngờ của những người khác trong đại sảnh, Tỉnh Hoa vẻ mặt bình tĩnh:
"Tôi là nhân chứng cho phần di chúc này, khi Tống tiên sinh viết ra di chúc, tôi đang ở ngay bên cạnh ngài ấy."
Tỉnh Hoa nói ra vẫn rất có trọng lượng. Ai cũng biết Tỉnh Hoa là trợ lý đắc lực mà Tống Côn Lãng tin tưởng nhất, chắc chắn sẽ làm theo ý nguyện cuối cùng của Tống Côn Lãng. Ngay khi biết Tỉnh Hoa làm chứng cho di chúc, một vài người cũng đã chấp nhận sự thật này.
Nhưng đến khi biết phần di chúc này xác thực, bọn họ lại ước gì nó là do làm giả mà ra. Bởi vì 36% cổ phần kia sao có thể cho một kẻ ngoại lai kế thừa?
Chắc chắn là khi Tống Côn Lãng viết di chúc không được tỉnh táo, hoặc là do Kỳ Minh lừa gạt hắn mới thành. Nếu không làm sao lại xảy ra chuyện như vậy được?
Tâm tư những người này Tỉnh Hoa hiểu rõ, chẳng qua di chúc ở đây, ông cũng không sợ bọn họ kháng nghị, ngược lại hỏi đến ý kiến của Kỳ Minh.
"Kỳ tiên sinh, ngài hiện tại còn muốn từ bỏ quyền kế thừa không?"
Kỳ Minh nghe thế mới hoàn hồn, chém đinh chặt sắt trả lời:
"Từ bỏ."
Người thừa kế hàng đầu hay là di chúc xác thực khác gì nhau chớ?
Trước là bởi pháp luật buộc anh phải thừa kế, sau là Tống Côn Lãng muốn anh phải kế thừa, nhưng đối với Kỳ Minh đều như nhau, đều đem anh vào trận xoáy lốc tranh cãi này của hào môn. Anh chỉ là một người bình thường, không dám bảo đảm có thể sống sót qua cơn lốc này hay không.
Tài sản phú quý giàu sang thì thế nào? Với Kỳ Minh mà nói, chỉ là một phiền phức lớn, anh nhận không nổi.
Tỉnh Hoa không định như vậy mà buông tha Kỳ Minh, ông khẩn thiết nói:
"Kỳ tiên sinh, Tống tiên sinh khi còn sống tín nhiệm nhất chính là ngài, bằng không sẽ không để ngài kế thừa 36% cổ phần này. Tống thị tập đoàn là tâm huyết cả đời của tiên sinh, ngài ấy tín nhiệm ngài như vậy, cũng đem giao cả cho ngài, Kỳ tiên sinh ngài thật sự để Tống thị vì phân tranh gia sản mà sụp đổ sao?"
Kỳ Minh: "......"
Anh thật sự rất muốn nói, Tống thị và tau không chung đường, liên quan gì đến tau.
Nhưng mà linh hồn Tống Côn Lãng bên kia như hổ rình mồi, mà anh trước mặt hắn còn đang diễn dở vai thâm tình ngàn năm khó kiếm.
Lại thêm Tỉnh Hoa đã nói như vậy, nếu anh còn kiên quyết từ chối thừa kế, khác gì cõng cái nồi phụ sự tin tưởng của Tống Côn Lãng đâu?
Như thế thì OOC mất.
Kỳ Minh suýt nữa tăng xông mà xỉu, hoá ra là anh tự bê đá đập bể đầu mình.
Dưới ánh mắt tha thiết của Tỉnh Hoa, Kỳ Minh chỉ có thể gật đầu:
"Tôi không còn dị nghị gì với di chúc cả."
Không chỉ thế, để không đi ngược lại với hình tượng thâm tình muốn chết mình tự vẽ ra, Kỳ Minh còn cật lực biểu hiện ra vẻ mặt cảm động vô cùng. Khoé mắt thậm chí thấm ra nước mắt.
Những người khác còn tưởng Kỳ Minh như vậy là do cảm động, nào ai thấu được nỗi lòng hối hận tím ruột bầm gan, chỉ đành nén thành hàng lệ tuôn này của anh?
Tống Côn Lãng nhìn thấy hết cả, cũng không biết nghĩ thế nào, đột nhiên cười khẽ một tiếng.
Tiếng cười của hắn những người khác không nghe được, lại nét căng mà tọt vào trong tai Kỳ Minh, Kỳ Minh chỉ cảm thấy da đầu tê dại, nước mắt vẫn đong đầy khoé mắt cứ thế trào ra.
Đầu tiên là nhẫn nhịn mím môi trừng mắt, làm như sợ nước mắt chảy xuống, cuối cùng thật sự nhịn không được, rũ đầu xuống mà nức nở, thoạt nhìn nhỏ yếu đáng thương lại bất lực.
Tỉnh Hoa ban đầu có chút chướng mắt Kỳ Minh, bây giờ thấy Kỳ Minh biểu lộ chân tình, cũng cảm thấy Kỳ Minh đối với Tống Côn Lãng tình sâu vạn trượng. Đến khi nói tiếp với Kỳ Minh, giọng điệu cũng ôn hòa không ít:
"Kỳ tiên sinh yên tâm, ngài là người vợ mà tiên sinh thừa nhận, Tỉnh Hoa nhất định sẽ bảo vệ ngài chu toàn."
Kỳ Minh khóc đến mức không nói lên lời, chỉ có thể gật đầu đáp lại.
Tống Côn Lãng từ bên cạnh thong thả ung dung bay đến, muốn an ủi Kỳ Minh. Tay lại xuyên qua người anh, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng thở dài bất đắc dĩ.
Kỳ Minh nhìn