Cái đầu bị tiểu quỷ bứt xuống lăn lông lốc vài vòng, cuối cùng hóa thành hư vô trong hỏa diễm.
Điều này có nghĩa là lệ quỷ kia đã hoàn toàn biến mất trên thế giới này, chỉ có điều tổn thương mà nó đã tạo ra là không thể nào tiêu trừ được.
Kỳ Minh không có năng lực đảo ngược thời gian, chỉ có thể thổn thức vì những người đã bị lệ quỷ làm hại, còn có, Kỳ Minh hy vọng thời gian trôi qua có thể chữa lành vết thương của bọn họ.
Tiểu quỷ ợ một cái, lau lau miệng, lệ quỷ này tuy rằng khó ăn nhưng năng lượng quả thật là rất nhiều.
Nó lại đưa đoàn kim quang tới trước mặt Kỳ Minh, đây là khí vận cướp đoạt được từ trên người của lệ quỷ xuống, nếu không có gì ngoài ý muốn, thì khí vận này đều sẽ thuộc về Diệp Thư Đan.
Theo lý thuyết thì lệ quỷ làm giao dịch với Trần Du, vậy thì khí vận hẳn phải sớm bị chuyển dời từ trên người của Diệp Thư Đan sang Trần Du mới đúng, chỉ là bây giờ vẫn còn ở chỗ lệ quỷ, vậy liệu có phải là lệ quỷ căn bản không định đem những khí vận này đưa cho Trần Du, mà là muốn tích góp một thời gian rồi sẽ đưa cho người khác?
Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của Kỳ Minh, bây giờ lệ quỷ đã hoàn toàn biến mất, xem như là chết không đối chứng rồi.
Bất quá Kỳ Minh tin rằng, một ngày nào đó sẽ xuất hiện một sợi dây, có thể xâu chuỗi lại toàn bộ những hạt châu rải rác này.
Sáng sớm hôm sau, Kỳ Minh đi đến Studio Sao Mai trước, Diệp Thư Đan đã ở studio rồi.
Kỳ Minh đến bên cạnh Diệp Thư Đan, giả vờ nói chuyện với cô, mặt không đổi sắc mà đưa trả số khí vận còn lại cho Diệp Thư Đan.
Cơ thể của Diệp Thư Đan vẫn luôn rất khỏe mạnh, ngay cả bệnh cảm cũng rất ít khi bị, chỉ là từ sau khi gặp phải chuyện kia, ngay cả ngồi trong phòng có máy sưởi thì Diệp Thư Đan vẫn cảm thấy lạnh.
Cái loại lạnh lẽo này tựa như là lạnh từ trong xương lạnh ra, toàn thân lạnh buốt, bất kể là mặc quần áo nhiều bao nhiêu vẫn không thể ủ ấm được.
Đại khái là cô cũng biết vì sao lại xuất hiện tình trạng như vậy.
Ngày hôm đó chính là ngày thử vai [Trao Em] vòng hai, cô đã nghiên cứu kịch bản trong tay mình vô cùng thấu đáo, cô luôn tin tưởng rằng mình nhất định có thể lấy được vai nữ chính này.
Nhưng tại thời điểm cô đang tắm rửa, bỗng nhiên có một trận âm phong thổi đến, cảnh tượng sau đó cô không dám hồi tưởng lại.
Cô rất muốn xem hết thảy những chuyện đó chỉ là một hồi ác mộng, tỉnh lại rồi thì ác mộng sẽ liền qua, nhưng không, cô vẫn trần trụi cả người nằm trong phòng tắm một ngày, lúc ấy, thật sự là cô đã có ý định muốn chết.
Chính là, từ trong xương Diệp Thư Đan đã là một người không chịu khuất phục, cô có thể chết, lại không chấp nhận được việc mình chết không rõ ràng, cô không tin mình lại vô duyên vô cớ gặp phải loại chuyện này.
Sự thật chứng minh, sự hoài nghi của Diệp Thư Đan là hoàn toàn chính xác.
Buổi tối ngày hôm đó, Trần Du gửi tin nhắn cho cô, nói với cô rằng cô ta đã được thông qua vòng hai rồi.
Trong tình huống như thế, Diệp Thư Đan vẫn cảm thấy cao hứng cho Trần Du, còn lên tinh thần nói ra lời chúc mừng Trần Du.
Ngày Trần Du đến trường đại học báo danh vào năm nhất đó, Diệp Thư Đan làm đàn chị đã tự mình nhận trách nhiệm giúp đỡ Trần Du làm quen với cuộc sống sinh viên trong trường học, hai người còn trao đổi Wechat.
Sau đó, hai người thường xuyên lui tới, bởi vì thành tích chuyên ngành của Diệp Thư Đan vô cùng tốt, nên Trần Du thường hay thỉnh giáo Diệp Thư Đan về những vấn đề trên phương diện này.
Diệp Thư Đan cảm thấy Trần Du là một người hiếu học lại nỗ lực, nên không hề giữ lại mà dạy cho Trần Du tất cả những hiểu biết về kinh nghiệm đóng phim và kỹ thuật diễn của mình.
Diệp Thư Đan cho rằng cô và Trần Du là bạn thân, là khuê mật (chị em tốt) không có gì giấu giếm nhau, cho nên khi biết [Trao Em] tới trường học tuyển diễn viên, Diệp Thư Đan biết rõ là Trần Du sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh của mình nhưng vẫn đề cử Trần Du.
Cô tự nhận thân là một người bạn tốt, cô đã làm đủ tốt cũng đủ nhiều, không ngờ tới lại bị Trần Du đối xử như vậy.
Kỳ thật ban đầu, Diệp Thư Đan còn không hề hoài nghi Trần Du, nhưng sau hôm thi vòng hai đó, có lẽ là xuất phát từ tâm lý chột dạ mà Trần Du bắt đầu trốn tránh Diệp Thư Đan, khi gặp Diệp Thư Đan cũng không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
Diệp Thư Đan không phải con ngốc, liền bắt đầu nghi ngờ Trần Du, cô không đối chất trực diện với Trần Du mà lén mua một cái máy nghe trộm, bắt đầu nghe lén Trần Du.
Khi đó, cảm xúc của cô vừa chết lặng lại vừa mờ mịt, thậm chí là còn hơi thần kinh, biết việc nghe lén sinh hoạt của người khác là không đúng, nhưng vì tìm ra chân tướng làm mình bị hại, cô đã bất chấp mọi giá.
Máy nghe trộm rất nhanh đã thu được tin tức mà cô muốn nghe, cho dù là ngày hôm đó trong máy nghe trộm chỉ truyền ra giọng nói của một mình Trần Du, thì Diệp Thư Đan vẫn biết là Trần Du đang nói chuyện với quỷ hồn đã xâm hại mình.
Lạnh, thật sự rất lạnh.
Sự lạnh lẽo ấy không chỉ đến từ quỷ hồn kia, mà càng là đến từ sự tính kế phản bội của bạn tốt.
Nhưng Diệp Thư Đan không thể khuất phục.
Trần Du càng muốn làm cho tinh thần của cô suy sụp, thì cô lại càng không cúi đầu, cô muốn đứng lên, đứng ở nơi mà Trần Du vĩnh viễn không thể với tới được.
“Thư Đan?” Giọng nói của Huỳnh Hoàng gọi lại Diệp Thư Đan đang từ trong suy nghĩ của mình trở về, cô chớp chớp mắt, che giấu toàn bộ cảm xúc không thích hợp, nhìn về phía người đại diện của mình.
Huỳnh Hoàng đưa kịch bản trên tay cho Diệp Thư Đan, “Em xem kịch bản này thử đi, tìm em diễn vai nữ chính, nếu thích thì anh sẽ cho em nhận.”
Nhà sản xuất của bộ phim này là đài truyền hình Olive TV, tuy còn chưa công chiếu một bộ phim chiếu mạng nào, nhưng Liên Quốc Cường đã dự kiến được thị trường và cơ hội của phim chiếu mạng này, một khi [Trao em] phát sóng, thì sẽ có những trang web video muốn chia miếng bánh ngọt này, cho nên Liên Quốc Cường muốn chiếm thời cơ trước, trong lúc đang quay [Trao em] liền tiếp tục chuẩn bị một kịch bản mới.
Bởi vì khái niệm phim chiếu mạng này là do Kỳ Minh nói ra, nên Liên Quốc Cường cũng có chút ý tứ có qua có lại, nghe nói studio Sao Mai vừa ký với một người mới bèn trực tiếp quyết định vị trí nữ chính của bộ phim mới này sẽ là người mới của studio Sao Mai.
Kịch bản là kịch bản tốt, thiết lập hình tượng của nữ chính cũng rất tốt, lại do đài Olive TV sản xuất, Diệp Thư Đan không có lý do gì mà không nhận.
Cô cảm ơn Huỳnh Hoàng, cầm kịch bản về nhà.
Mới vừa ra khỏi cửa phòng làm việc liền có một tia nắng rọi xuống.
Diệp Thư Đan hít một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy ánh mặt trời của mùa