Editor: Chú dê nhỏ (@diepanhd217)
Tống Côn Ngạn không nói, ánh mắt thâm trầm đánh giá Kỳ Minh.
Kỳ Minh không để ý gã. Ánh mắt anh chân thành, nhàn nhạt ưu thương, bởi vì Tống Côn Lãng qua đời mà đau buồn.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, Tống Côn Ngạn không tài nào hiểu nổi Kỳ Minh. Rõ ràng trước đây chẳng khác nào một tấm kính trong suốt, toàn bộ cảm xúc vui buồn đều hiện rõ lên mặt.
Chẳng lẽ cậu ta đang diễn? Vậy thì diễn cũng giỏi vê lờ!
Tống Côn Ngạn híp mắt, lại lần nữa tới gần anh. Kỳ Minh bèn lùi về sau hai bước.
Kiếp trước bởi vì đặc thù diễn viên, anh từng học qua một vài động tác võ thuật. Nhưng mà, cứ cho là còn nhớ, thì thân thể gầy yếu này cũng không thích hợp. Nếu như cùng với Tống Côn Ngạn đánh nhau một trận, chắc chắn anh không phải đối thủ của gã.
Hai người im lặng giằng co, vừa lúc không khí thấp đến cực điểm, ngoài cửa bỗng "rầm" một tiếng giòn tan truyền đến.
Cánh cửa mở toang, Tống Nhất mặt lạnh tiến vào.
Hắn chẳng nói chẳng rằng, cứ thế an tĩnh đi đến, đứng yên bên cạnh Kỳ Minh, giống hệt như một vị thần hộ mệnh.
Kỳ Minh nhìn thấy Tống Nhất tiến vào, thần kinh căng chặt cuối cùng cũng được thả lỏng, anh nhìn Tống Côn Ngạn rồi gật đầu:
"Tôi phải về rồi. Xin lỗi vì đã lợi dụng anh."
Tống Côn Ngạn vừa thấy Tống Nhất thì lập tức đau đầu. Từ khi Kỳ Minh thừa kế cổ phần tập đoàn Tống thị đến giờ, Tống Côn Ngạn liên tục đến tìm Kỳ Minh, nhưng lần nào lần nấy đều bị Tống Nhất cản lại. Gã muốn cưỡng ép Kỳ Minh gặp mặt cũng không tìm được cơ hội, thậm chí có khi ngay cả động tác của Tống Nhất còn chưa thấy thì đã bị Tống Nhất lôi ra ngoài.
Càng kì lạ hơn là, mỗi lần Tống Côn Ngạn trên đường trở về, cứ đinh ninh nhất định phải tra ra thân phận của Tống Nhất thì thời điểm về đến nơi, dáng vẻ của hắn như thế nào gã đều quên sạch. Đúng là quái dị mà.
Bây giờ thấy Tống Nhất cứ thế đẩy cửa xông vào, gã có muốn giữ Kỳ Minh cũng giữ chẳng nổi, đành phải trơ mắt nhìn anh rời đi.
Tuy rằng gã không thật sự tin tưởng những gì Kỳ Minh nói, nhưng cũng chẳng tự luyến mà cho rằng anh thích mình, chỉ xem như trước đây Kỳ Minh đúng là lợi dụng gã tiếp cận Tống Côn Lãng. Nhưng tiếp cận chắc hẳn chỉ vì tiền tài danh lợi.
Kỳ Minh chỉ vừa cầm được tài sản của Tống Côn Lãng mới bao lâu, thế mà đã lộ đuôi cáo nhanh như vậy?
Ha.
Tống Côn Ngạn cười khẽ một tiếng, không nghĩ tới, gã thế mà có ngày bị lừa. Kỳ Minh đúng là diễn quá giỏi!
___________
Gió đêm ngày hè còn mang theo một luồng khô nóng, đèn đường chiếu xuống bóng người kéo dài trên đất, Kỳ Minh cùng Tống Nhất đứng ngoài cửa khách sạn tìm taxi.
Đúng vậy, Tống Nhất không lái xe tới. Kỳ Minh hỏi hắn lí do, Tống Nhất cực kì hợp tình hợp lý đáp: "Tôi không có bằng lái."
Thế mà đuổi được đến tận đây cơ. Kỳ Minh nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tống Nhất, quyết định không hỏi thêm mà lấy điện thoại ra gọi xe.
Khoảng chừng mười phút sau, xe đến, Tống Nhất sửng sốt một chút mới mở cửa cho Kỳ Minh. Kỳ Minh lại không quen để người khác giúp mấy chuyện vặt vãnh này. Tay hai người cứ thế cùng lúc đặt trên cửa xe. Tay Kỳ Minh ở trên tay Tống Nhất.
Kỳ Minh vừa chạm vào mu bàn tay Tống Nhất xong, y như bị điện giật mà lập tức rút ra. Lạnh quá! Thật sự lạnh vê lờ! Lạnh đến độ Kỳ Minh hoài nghi mình đụng tới là khối băng chứ không phải tay người.
Bây giờ đang hè mà, tay Tống Nhất sao mà lạnh dữ?
Tống Nhất dường như không nhận ra, bình thản kéo cửa xe ra:
"Kỳ tiên sinh, mời."
Kỳ Minh chỉ có thể dẹp nghi ngờ sang một bên, nhanh chóng lên xe.
Tống Nhất tự giác ngồi vào ghế phó lái.
Đến khi xe khởi động, Kỳ Minh đưa mắt nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ xe, quỷ hồn Tống Côn Lãng không biết chạy đi đâu rồi.
Kỳ Minh trong lòng nghi hoặc, đột nhiên hỏi Tống Nhất:
"Lúc chúng ta vừa về đến nhà, cậu đi đâu vậy?"
Tống Nhất mắt nhìn thẳng:
"Tỉnh tiên sinh gọi cho tôi."
Kỳ Minh cũng đoán được, anh thậm chí biết Tống Nhất là Tỉnh Hoa an bài ở bên người anh để giám thị. Có lẽ năm ngàn vạn hôm nay anh còn chưa tiêu xong thì Tỉnh Hoa đã nhận được thông tin rồi đi.
Kỳ Minh tiếp tục hỏi: "Tỉnh tiên sinh có phải hỏi cậu hôm nay tôi làm gì không?"
"Đúng vậy."
Tống Nhất thản nhiên đáp, dường như không cảm thấy giám sát Kỳ Minh là việc làm thiếu tôn trọng với anh.
"Vậy có phải ông ấy cũng biết chuyện tôi tiêu năm ngàn vạn rồi không?"
"Tỉnh tiên sinh hỏi, tôi trả lời."
"Tỉnh tiên sinh sẽ thắc mắc tại sao tôi làm thế nhỉ?"
Kỳ Minh liếc mắt nhìn bốn phía, mạnh dạn đoán linh hồn Tống Côn Lãng vẫn còn quanh đây bèn nhân cơ hội này giải thích, tự hỏi tự đáp:
"Mấy ngày nay tôi nghĩ ngợi, năm ngàn vạn kia là Côn Lãng để lại cho tôi. Ý của anh ấy là muốn tôi dùng tiền mà sống thật tốt. Nếu như đem tiền ấy vứt xó, chẳng phải sẽ trái với ước nguyện ban đầu của Côn Lãng sao? Hơn nữa tuy rằng tôi nguyện ý vì Côn Lãng mà bảo vệ cho sản nghiệp của ảnh, nhưng đó dù sao cũng thuộc về Tống gia. Về sau tôi sẽ tìm một đứa trẻ bên ấy, đem cổ phần trên tay giao ra, sau đó mang tình cảm theo tình cảm với Côn Lãng mà rời đi..."
Nói đến đây, Kỳ Minh có chút bịa không nổi