Mông và chân truyền đến cơn đau, Lâm Quỳnh bị túm lấy, đưa đôi mắt sợ hãi nhìn anh, đôi môi run rẩy đến mức không nói nên lời.
"Không phải em nói tôi đứng dậy được rồi sao?"
"Không phải em nói tôi đứng dậy được rồi sao?"
Anh tức giận đến mức cổ nổi cả gân xanh, tay túm chặt cổ áo Lâm Quỳnh, liên tục lay, rồi không biết nghĩ tới gì đó, không ngừng rống lên một cách đáng sợ như loài dã thú, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Lâm Quỳnh.
Lâm Quỳnh bị nhìn đến phát run.
Phó Hành Vân nhìn chằm chằm cậu, "Em lừa tôi có phải không?"
Lâm Quỳnh bị dọa, lắc đầu nguầy nguậy, "Hành Vân."
"Em cũng lừa tôi" Phó Hành Vân thở hổn hển, giống như quái vật nằm trong hang của mình, đưa ra lời cảnh cáo, "Các người đều lừa tôi!"
"Không phải..." Lâm Quỳnh muốn gỡ tay Phó Hành Vân ra, nhưng tay lại run rẩy buông thõng trên nền nhà, giống như bị gãy xương không nhấc lên được vậy.
"Các người không một ai mong tôi khỏe lại, các người chỉ muốn đợi tôi chết..."
Lâm Quỳnh nuốt nước miếng, "Hành Vân, tôi không như vậy,....!Sợ quá...."
Nhưng đôi mắt đỏ như máu của anh căn bản không nghe lọt bất cứ lời nào, lời nói ra từ miệng khiến lòng người run sợ, "Có phải em cũng chê cười tôi, cười tôi tàn phế có phải không?!"
"Em cũng xem thường tôi?!"
"Em và bọn họ đều như nhau!!!!"
Nỗi sợ chiếm đóng trái tim cậu, đồng thời một sự bất bình và uất ức dâng tràn trong tim, Lâm Quỳnh nghiến chặt răng, giơ tay lên tách tay anh ra, "Phó Hành Vân, anh con mẹ nó nói chuyện có lương tâm chút đi!"
"Cái gì gọi là tôi và bọn họ như nhau?!"
Lâm Quỳnh tức đến mức hai mắt trợn tròn, "Tôi có chỗ nào làm không tốt, để anh phải nói tôi như vậy?!"
Lâm Quỳnh lúc này cũng bị chọc giận, hô hấp rối loạn, thấy không tách được tay anh ra, liền giơ tay đánh anh một cái thật mạnh.
Anh theo phản xạ có ý thức giơ tay ôm cổ, cơn giận của Lâm Quỳnh không hề giảm, mà học theo điệu bộ vừa rồi, túm chặt cổ áo anh.
Đúng với câu sông có khúc, người có lúc.
"Thứ chó má!"
Lâm Quỳnh túm chặt anh, răng nghiến chặt như muốn vỡ ra, "Cơm trước đây tôi nấu, mẹ nó chứ, cho chó ăn rồi!"
Phó Hành Vân rống vào mặt cậu, "Cút."
Lâm Quỳnh ngắt nụ anh một cái thật mạnh, "Anh nói tôi cút là phải cút hả, mẹ mó chứ, tôi không có sĩ diện à?!"
Sau đó tìm cảm giác, lại ngắt nụ thêm cái nữa, ô hổ!
Còn rất ư là mềm.
"Có mỗi anh biết rống có phải không!"
Lâm Quỳnh nhất thời càng nói càng uất ức, "Cả ngày nấu cơm giặt giũ cho anh, con mẹ nó chứ, cả quần lót cũng giặt, anh còn hung dữ với tôi, còn rống vào mặt tôi?!"
"Có phải anh thấy có tiền là giỏi lắm, là dữ dằn lắm phải không?!"
Phó Hành Vân bị cậu rống vào mặt mà sững sờ.
Lâm Quỳnh tức giận, "Thật ra cũng giỏi lắm!"
"Nhưng mẹ nó chứ không tiêu được thì có giỏi hơn cũng có ích gì, còn không phải không trông cậy được sao?!"
"...."
Cúi xuống thấy anh nghiến răng trừng mắt nhìn mình.
Lâm Quỳnh mở miệng, "Anh không phục?"
Phó Hành Vân siết chặt nắm đấm, Lâm Quỳnh phát hiện ra gì đó không đúng liền đứng dậy, ngay sau đó, anh dùng sức đấm thật mạnh xuống sàn nhà.
Từng tiếng từng tiếng vang lên, mạnh đến mức khiến lòng người run sợ.
Anh thấy cậu định đi liền nhổm người dậy kéo lại, nhưng vì nửa thân dưới không cử động được, chỉ có thể dùng lực cánh tay kéo lê chân mình về phía trước.
Xấu xí, kinh khủng, nhếch nhác hệt như loại sâu bọ bò trên đất.
Lâm Quỳnh bị cảnh tượng trước mặt chọc thẳng vào mắt.
Cuối cùng cũng ý thức được rằng tinh thần của Phó Hành Vân có vấn đề, không nghĩ nhiều, chạy đến ôm lấy anh.
Đối phương vừa lại gần, Phó Hành Vân giống như con rối nước vậy, túm chặt lấy sợi dây, "Các người đều lừa tôi, các người đều lừa tôi..."
Lòng Lâm Quỳnh đột nhiên đau nhói, móc điện thoại ra gọi cho bác sĩ gia đình mà trước đây Kỷ Nghiêu giới thiệu."
Điện thoại được bắt máy.
Lâm Quỳnh: "Bác sĩ!"
Bác sĩ: "Vị kia nhà cậu lại nắng rồi?"
....
"..." Lâm Quỳnh: "Anh ấy phát bệnh rồi, anh nhanh nhất có thể đến đây một chuyến được không?"
"Bệnh gì?"
Lâm Quỳnh nhất thời cũng không biết nói thế nào, chỉ có thể theo như trong sách mà nói: "Bệnh tâm thần."
Gọi điện thoại cho bác sĩ xong, Lâm Quỳnh sống chết ôm chặt lấy anh, túm chặt lấy cánh tay anh, tránh để anh tức giận đấm lung tung.
Đợi đến khi bác sĩ vội vàng chạy đến, liền nhìn thấy Lâm Quỳnh đang ôm lấy anh, khó khăn mở cửa.
Bác sĩ nhất thời kinh ngạc, "Đây là...."
Lâm Quỳnh: "Phụ tử tình thâm."
"...."
Bác sĩ quan sát tình trạng của Phó Hành Vân, sau đó rút kim ra.
Lâm Quỳnh giật mình.
Móa!
To ghê.
Sau đó vội vàng che mắt Phó Hành Vân lại, "Này là định làm gì?!"
Bác sĩ: "Phải chích một mũi an thần trước đã."
Lâm Quỳnh nhìn người trong lòng, nhất thời khó chịu, "Còn cách nào khác không?"
"Phương pháp vật lý."
Lâm Quỳnh: "Ví dụ?"
"Đánh cậu ta xỉu."
"..." Lâm Quỳnh nuốt nước miếng, "Thôi cứ chích đi vậy."
Nhìn đầu kim to đùng kia, Lâm Quỳnh mở miệng, "Lát nữa nhẹ một chút, anh ấy bây giờ chỉ như một cọng rong biển thôi."
Bác sĩ:?
"Rất yếu ớt."
"...."
Quả nhiên vừa chích xong, người vốn dĩ đang phản kháng mạnh mẽ đã từ từ yên tĩnh lại.
Lâm Quỳnh thấy vậy, có chút không nỡ, nhưng vẫn hợp lực với bác sĩ đưa Phó Hành Vân về phòng.
Bác sĩ làm kiểm tra, sau đó hỏi: "Cậu ta trước đây có gì bất thường không?"
Lâm Quỳnh lắc đầu: "Không có."
"Cậu ta có dùng thuốc gì không?"
"Cái này thì không rõ."
Phòng của Phó Hành Vân bình thường cậu còn không vào được, ai biết có dùng thuốc gì hay không.
Mặc dù cái này xâm phạm đến đời tư, nhưng tình trạng của anh bây giờ không ổn định, Lâm Quỳnh cũng chỉ có thể tìm quanh phòng, sau đó tìm thấy một lọ thuốc trên bồn rửa tay.
"Ở đây có mấy lọ."
Bác sĩ cầm qua nhìn, sau đó sắc mặt trầm trọng, "Cậu có biết đây là thuốc điều trị bệnh gì không?"
Nhìn sắc mặt trầm trọng của đối phương, Lâm Quỳnh ý thức được đây là bệnh nặng, sau đó dè dặt hỏi, "Táo bón?"
"..." Bác sĩ hít sâu một hơi, "Rối loạn lưỡng cực."
Lâm Quỳnh kinh ngạc, hóa ra bệnh tâm thần của Phó Hành Vân trong sách là rối loạn lưỡng cực.
Bác sĩ nhìn lọ thuốc, "Bệnh trạng là cảm xúc đột nhiên bùng nổ mất khống chế."
Nói rồi nhìn Lâm Quỳnh, "Vừa rồi cậu ta làm gì rồi?"
Lâm Quỳnh bĩu môi, "Anh ấy rống lên."
"Còn gì nữa?"
"Anh ấy rống lớn tiếng lắm!"
"..." Bác sĩ đổi cách hỏi khác, "Phương diện hành vi thì sao?"
"Anh ấy kéo tôi ra rống."
Bác sĩ bị dồn vào chân tường, "Cậu thật đáng thương."
"Chứ sao nữa" Lâm Quỳnh nói tiếp: "Anh ấy vừa rồi nóng nảy, còn dùng tay đấm xuống sàn, miệng nói lung tung."
"Nói lung tung cái gì?"
Lâm Quỳnh lắc đầu không muốn nói nhiều.
Bác sĩ còn định hỏi tiếp, chỉ thấy cậu giơ một ngón tay lên, "Đừng hỏi nữa, đêm hôm khuya khoắt không may mắn."
"...."
"Cậu không hiểu rõ tình trạng của cậu ta, cậu có số điện thoại bác sĩ tâm lý của cậu ta không?"
Lâm Quỳnh suy nghĩ một lúc, "Có thể hỏi thử."
Nói rồi lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho thư kí của