Ngay từ đầu Chu Tùy Ngộ vốn không liên hệ tên ăn vụng và người cá với nhau, dù sao anh cũng nghe rõ tiếng người cá ca hát trong biển, trừ khi kẻ hát trong biển không phải người cá, hoặc là người cá này có thuật phân thân, nếu không thì tuyệt đối không có khả năng người cá vừa ca hát trong biển vừa lên bờ ăn vụng được.
Nhưng vấn đề là mấy ngày liên tiếp, chỉ cần trong biển có tiếng ca quen thuộc cất lên là trong phòng bếp của Chu Tùy Ngộ lại mất đồ.
Cuối cùng lần này Chu Tùy Ngộ cũng dở khóc dở cười tin tưởng, cho dù không phải chính người cá ăn vụng thì chuyện này tuyệt đối không tránh khỏi có liên quan tới người cá ca hát trong biển kia.
Cũng không biết làm sao mà bây giờ ngay cả người cá cũng biết dùng mưu kế, đúng là thông minh đến mức khó tin mà.
Thật ra ngày thứ hai mất đồ ăn, Chu Tùy Ngộ đã lắp camera trong phòng bếp, nhưng vấn đề là động tác của tên ăn vụng kia vô cùng nhanh, camera cũng có quay lại đối phương nhiều lần nhưng lần này cũng chỉ quay được mỗi bóng dán cao cao mà thôi.
Trông thì có chút giống người nhưng Chu Tùy Ngộ cảm thấy có lẽ không phải người, bởi vì con người bình thường không thể nào có thân thủ nhạy bén thoăn thoắt thế này cả.
Anh thậm chí còn đưa hình ảnh theo dõi về sở nghiên cứu, có thể hỏi thử khắp sở nghiên cứu mà xem, cũng không ai biết rốt cuộc thứ kia là gì cả.
Chu Tùy Ngộ cũng từng thử nghe thấy tiếng hát xong không làm gì cả, vẫn tiếp tục ở lại trong phòng theo dõi phòng bếp nhưng vấn đề là chỉ cần anh không xuất hiện trên bờ biển thì tên nhóc ăn vụng kia sẽ kiên quyết không hành động, người cả trong biển cũng hát một chút rồi dừng lại.
Trừ khi có người khác xuất hiện trên bờ biển thì người cá kia mới hát tiếp, đồ ăn trong bếp cũng mới không cánh mà bay.
Còn về thủ đoạn lắp máy dò xét dưới đáy biển, không phải Chu Tùy Ngộ không nghĩ tới nhưng người cá này cứ hát một đêm là lại đổi chỗ khác, mẹ kiếp!
Biển to như vậy, ở đâu cũng là sân khấu của người cá.
Chu Tùy Ngộ lấy đâu ra nhiều máy dò xét dưới đáy biển để theo dõi chặn đường người cá kia đây?
Đến mức mà một tuần sau Từ Thanh Thụ theo thuyền vật tư trở về, sự hiểu biết của Chu Tùy Ngộ đối với người cá kia vẫn còn dừng lại ở giai đoạn "Thích hát, có lẽ cũng khá tham ăn" vào tuần trước.
Đương nhiên cho dù là vậy thì cũng sẽ khá hơn Từ Thanh Thụ một chút, dẫu sau anh cũng nghe thấy người cá hát mấy lần, còn Từ Thanh Thụ trừ tình cờ bị sinh vật lạ tập kích trên biển một lần ra thì thậm chí còn chưa thấy được vây của người cá.
Trông tâm trạng của Từ Thanh Thụ cũng chẳng tốt đẹp mấy, vừa trở về phòng bỏ hành lý là chuẩn bị lái thuyền ra biển ngay.
Không thể trách anh ta vội được, chủ yếu là lần này anh ta đã trễ nải một tuần tại bệnh viện rồi, hơn nữa bây giờ còn chẳng có chút tiến triển nào trong nghiên cứu người cá, anh ta không muốn ba tháng sau lại bại bởi Chu Tùy Ngộ.
Chu Tùy Ngộ thấy tay anh ta còn đang quấn băng vải mà đã định lái thuyền ra biển thì hơi chần chừ, cuối cùng vẫn lên tiếng gọi anh ta lại: "Anh đừng tìm nữa, tôi biết tung tích của người cá kia."
Từ Thanh Thụ hơi khựng lại, chậm rãi quay sang nhìn anh: "Cậu biết ư?"
"Ừm." Chu Tùy Ngộ gật đầu: "Hình như mấy đêm nay nó luôn hát trên biển."
Ánh mắt Từ Thanh Thụ nặng nề, sắc mặt không nhìn ra được vui buồn: "Sao cậu lại nói chuyện này cho tôi nghe? Cậu biết rõ bây giờ chúng ta là đối thủ cạnh tranh mà..."
Hình như nghĩ tới khả năng nào đó, đôi gò má trắng nõn của Từ Thanh Thụ lập tức đỏ lên: "Tôi cũng không cần cậu bố thí và đồng tình đâu..."
Chu Tùy Ngộ bình tĩnh nhìn anh ta: "Anh nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ cần sự phối hợp của anh thôi."
Chu Tùy Ngộ kể sơ lược chuyện xảy ra trong khoảng thời gian Từ Thanh Thụ không có ở đây, đương nhiên Chu Tùy Ngộ không nhắc tới tính tham ăn có thể coi là thuộc tính ẩn của người cá.
Có lẽ anh nói chuyện này ra cũng chẳng ai tin, thứ hai là như Từ Thanh Thụ đã nói, bây giờ hai người vẫn là đối thủ cạnh tranh, không cần phải nói hết cho đối phương nghe.
Anh chỉ nói cho Từ Thanh Thụ biết mấy đêm gần đây người cá đều sẽ ra hát nhưng chỉ một mình anh thì không thể tìm được vị trí cụ thể của người cá, nên hi vọng Từ Thanh Thụ có thể đem máy dò đại dương đến tìm trên mặt biển.
Nếu có thể gặp được chính diện người cá như lần đầu tiên thì quá tốt rồi.
Dù sao việc đầu tiên cần giải quyết trong nghiên cứu đương nhiên là cố gắng gặp được đối tượng bị nghiên cứu.
Mặc dù Từ Thanh Thụ không ưa Chu Tùy Ngộ lắm nhưng chuyện công tư rõ ràng, thế nên cuối cùng vẫn chấp nhận lời đề nghị của Chu Tùy Ngộ.
Đương nhiên có vài chuyện anh ta vẫn không hiểu lắm.
"Tại sao lúc người cá hát thì cậu phải đứng trên bờ biển nghe? Cậu có thể lái thuyền ra biển tìm tung tích của cô ta với tôi mà?"
Chu Tùy Ngộ: "Anh không hiểu được đâu."
Từ Thanh Thụ dùng ánh mắt biểu đạt sự nghi ngờ của mình: Anh ta không hiểu thật.
Chu Tùy Ngộ rầu rĩ nói: "Nếu tôi không đứng đó thì người cá kia hát một lát sẽ dừng, đến lúc đó anh muốn tìm ra được cũng khó, chỉ khi tôi đứng đó thì cô ấy mới hát lâu thêm chút thôi."
Từ Thanh Thụ khiếp sợ nhìn anh một hồi lâu: "Ý của cậu là lúc người cá này hát còn cần có người nghe nữa à?"
Chu Tùy Ngộ: "Nếu anh muốn hiểu thế thì cứ hiểu thế đi."
Từ Thanh Thụ: "..."
Từ Thanh Thụ làm theo kế hoạch của Chu Tùy Ngộ, chỉnh thời gian ra biển lại từ ban ngày thành ban đêm.
Chu Tùy Ngộ: "Thế này đi, đúng sáu giờ tối anh lái thuyền ra biển, lái ra xa một chút để tránh cho người cá kia phát hiện.
Sau đó anh chờ đến