Mặc dù ngã tới miệng đầy cát, nhưng buổi tối hôm nay Chu Tùy Ngộ đã có một thu hoạch lớn.
Đầu tiên, lần đầu tiên trong đời anh nhìn thấy diện mạo thật của một người cá, mặc dù chỉ nhìn thấy lưng và đuôi cá màu trắng bạc, về cơ bản anh cũng không nhìn rõ mặt người cá nhưng đây là một chuyến đi đáng giá.
Lần thứ hai, anh nhặt được một ít khoai tây nhỏ và trân châu nhỏ trên bãi biển, mà sau khi trở về, anh lại phát hiện ra một viên trân châu lớn hơn trên chiếc thớt nhà bếp.
Không thể không nói ra nàng tiên cá này ý mà rất hung dữ, nhưng cô ấy hiểu biết khá rõ về phép xã giao, cô ấy thậm chí biết rằng không thể ăn không lấy không, không mất sức mà được hưởng thứ gì đó.
Mà so với Chu Tùy Ngộ thì tối nay Từ Thanh Thụ rõ ràng là không may mắn như vậy.
Anh ta vừa đói vừa thổi gió lạnh trên biển cả nửa ngày thôi không nhắc tới, thế mà còn bị Cá mái chèo ác độc lừa đảo, anh không thể xả cục tức này lên người con Cá mái chèo kia, đành phải chém cái thớt Chu Tùy Ngộ.
Nhìn thấy Chu Tùy Ngộ khập khiễng trở lại, anh ta chẳng những không thèm đếm xỉa hỏi thăm đến anh một lời mà còn sa sầm mặt, đóng sầm cửa phòng đi vào.
||||| Truyện đề cử: Lão Đại Phải Lòng Thỏ Con |||||
Chu Tùy Ngộ vốn dĩ muốn chia sẻ với anh ta những gì anh thấy và nghe được vào tối nay, nhưng nhìn thấy bộ dạng của Từ Thanh Thụ, thậm chí anh cũng không thèm nhắc tới.
Trải nghiệm của đêm này thật ly kỳ, đến nỗi Thẩm An An và Cụ rùa biển vẫn còn bị hoảng hồn khi quay trở lại hang động dưới đáy biển.
Cá mái chèo đã đã về đến nơi trước hai người họ một bước, thấy bọn họ xông vào với bộ dạng nhếch nhác, hoảng hốt và thở hổn hển, cậu ta không khỏi lo lắng hỏi han: "Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
Cụ rùa biển há mồm kêu khóc: "...!Mẹ ơi, con sợ quá, hu hu hu hu hu hu!"
Cá mái chèo: "...!Gọi ai là mẹ đấy, tôi không thể sinh ra một con rùa xấu xí như ông được đâu."
Tâm lý của Thẩm An An còn tốt hơn Cụ rùa biển, cô nhanh chóng bình tĩnh lại sau khi lau nước trên trán, rồi giải thích với Cá mái chèo: "...!Ôi, đừng nhắc tới chuyện đó, suýt chút nữa tôi đã bị các nhà khoa học của loài người bắt được rồi.
"
Cá mái chèo cực kỳ sợ hãi: "Hả?"
Thẩm An An nói ngắn gọn mấy câu về chuyện xảy ra vào tối nay, sau đó cô lấy từ trong túi ra món thịt lợn kho tàu mà cô đã trải qua bao nhiêu vất vả mới mang về được đưa cho Cá mái chèo: "Ăn đi, ăn đi, ăn xong bữa này, bữa sau không biết khi nào mới ăn được đây! "
Dù sao đêm nay náo động như vậy, trước mắt thì cô cũng không dám lên bờ nữa.
Thật là đáng sợ!
Chỉ tiếc mấy củ khoai tây của cô thôi...
Qua đêm nay, Thẩm An An đã ngoan ngoãn ở trong biển mấy ngày, cô cũng chưa từng rời biển, cuộc sống dưới đáy biển nói thế nào nhỉ, cũng không thể miêu tả đơn giản là nhàm chán được, nhưng mà có thể nói là nó cũng khá tẻ nhạt.
Dù sao thì không cần phải đi học hay đi làm, mà cũng không có điện thoại di động hay internet, và không có sự khác biệt giữa ngày và đêm.
Thẩm An An chỉ có thể khóc để nhả ra những viên ngọc trai khảm trên mai của Cụ rùa biển hàng ngày, hoặc tiện tay, dùng con dao cô nhặt từ hòn đảo trở về để khắc hoa, khắc chữ trong hang động mà thôi...
Thẩm An An đột nhiên hoàn toàn hiểu ra tại sao nàng tiên cá lại liều mạng đến hòn đảo để chơi đùa, thậm chí, cô cũng hết sức thấu hiểu được tại sao nàng tiên cá lại yêu nam chính ngay từ cái nhìn đầu tiên, tất cả không phải bởi vì cô quá...!Buồn...!Chán sao!
Dù sao thì khi người ta nhàm chán, còn có cái gì có thể giết thời gian tốt hơn là nói về tình yêu của người cá chứ?
Sự thật chứng minh là như vậy.
"Đi nhặt rác không? Đi đi đi đi, tôi đi."
Khi Cá mái chèo thấy cô thực sự là quá nhàm chán, cậu ta ngập ngừng hỏi Thẩm An An có muốn cùng cậu ta đi nhặt rác ở biển không, Thẩm An An gần như đồng ý ngay tắp lự mà không cần suy nghĩ tẹo nào.
Mặc dù cô đã ở đây một thời gian nhưng mà cô dành phần lớn thời gian trong hang động, còn những lúc khác, cô chỉ nổi trên mặt nước kiếm ăn, hoặc hát trên rạn san hô, vì vậy cô vẫn chưa thực sự được đi dạo chơi dưới đáy biển.
Lúc này, khi cô đang đi dạo dưới đáy biển với danh nghĩa đi nhặt rác, và một lần nữa cô không nhịn được mà cảm thán, đáy biển thực sự là tối nhỉ...
May mắn thay, cô có dạ minh châu để chiếu sáng, nếu không thì cô có đụng phải loại quái vật t0 lớn gì ở đáy biển này cô cũng không biết.
Ngoài trừ bóng tối ra thì có rất nhiều xác tàu đắm dưới đáy biển.
Ấn tượng trước đây của Thẩm An An về vụ đắm tàu được đọng lại trong bộ phim nổi tiếng "You Jump I Jump".
Giờ phút này, khi nhìn thấy những xác tàu khổng lồ này, cô càng hiểu rõ hơn về cơn sóng ngầm mạnh mẽ dưới bề mặt phẳng lặng của đại dương.
May mắn thay, những xác tàu này dường như đã rất lâu đời rồi, và chúng không phải là con tàu mới bị đắm gần đây, nếu không, Thẩm An An cũng chẳng yên tâm khi nhìn thấy những vật kỳ lạ trên con tàu.
Cá mái chèo thường làm những việc như nhặt rác, thế nên tay nghề của cậu ta vô cùng điêu luyện.
Không biết cậu ta lấy đâu ra một cái túi lưới rất lớn, rồi ném nhiều chai thủy tinh, chai nhựa, lưới đánh cá bỏ đi, túi ni lông, vân vân...!nhặt được từ đáy biển vào túi lưới khi gặp chúng trên đường đi.
Trong khi nhặt chúng lên, cậu ta còn kiên nhẫn giải thích với Thẩm An An: "...! Những thứ này đều phải nhặt lên, không thể để chúng ở dưới đáy biển, vì nó rất nguy hiểm, phòng trường hợp sinh vật biển nào vô tình nuốt chửng hoặc bị cuốn vào thì có thể khiến chúng bị mất mạng...!"
Thẩm An An yên lặng đi theo Cá mái chèo để hỗ trợ, trên mặt cô hiện lên một tia nóng nảy hiếm thấy.
Bởi vì mặc dù cô không ném những thứ này, nhưng đều là do đồng loại của cô làm, điều này khiến Thẩm An An cảm thấy chán nản.
Cái túi lưới to do Cá mái chèo mang theo được hai người nhét đầy các thứ nhặt được, sau đó hai người lôi cái túi rác to đùng ấy xuất hiện trên mặt biển.
Cách xa hòn đảo nơi các nhà khoa học sinh sống, có một số hòn đảo nhỏ hiếm có dấu chân người, hầu như không có sự sống trên đảo, thậm chí không có cả thảm thực vật, chỉ có những phiến đá trơ trọi.
Đây là trạm xử lý rác của Cá mái chèo, ngày thường cậu ta chỉ vứt rác nhặt được dưới đáy biển lên mấy hòn đảo hoang vắng là đã xong việc.
Nhưng hôm nay Thẩm An An lại nghĩ đến hộp diêm cô nhặt ở đảo hôm đó, thế là cô âm thầm lấy trong túi ra.
Rất may dưới sự bảo vệ của nhiều lớp túi nhựa, que diêm dường như vẫn còn hoạt động được.
Cô yêu cầu Cá mái chèo đổ hết rác ra, sau đó họ phân loại rác, cuối cùng quẹt một que diêm rồi ném vào, và bắt đầu tiêu hủy rác.
Trong khi ngọn lửa đang bốc cháy, Thẩm An An khẽ thở dài: "Ôi, lửa lớn như vậy, nếu có hai củ khoai tây nhỏ thì tuyệt biết mấy!"
Đã mấy ngày liền không nghe thấy tiếng hát của nàng tiên cá, trong nhà bếp cũng không thấy thứ gì bỏ lại, điều này làm cho