Sáng sớm, Mặt trời từ từ mọc lên ở hướng đông.
Mộ Quân Niên đã sớm rời khỏi giường, canh giữ trước cửa phòng Họa Khanh Nhan.
Y đã thăm dò được quy luật sư tôn làm việc và nghỉ ngơi, sư tôn ngẫu nhiên sẽ vì ban đêm ngủ muộn mà ngày hôm sau cũng tỉnh muộn một chút.
Nhưng phần lớn hắn vẫn hoạt động theo thời gian cũ, tức giờ Hợi nghỉ giờ Mẹo khởi.
Hiển nhiên, hôm nay sư tôn muốn tỉnh muộn chút, tối hôm qua hắn trở về rất trễ.
Mộ Quân Niên an an tĩnh tĩnh canh giữ ngoài cửa, nghe động tĩnh trong phòng ngủ, chờ sư tôn tỉnh lại.
Họa Khanh Nhan khi rời giường có thói quen, lúc tỉnh dậy sẽ hừ hừ hai tiếng, sau đó bọc chăn lẩm bẩm ngồi dậy.
Mộ Quân Niên liền trong lúc hắn nửa ngốc nửa tỉnh đẩy cửa đi vào, trước tiên kéo mành che nắng trên cửa sổ kéo ra, cho sư tôn ít thời gian để thanh tỉnh.
Rồi lại nhẹ giọng kiên nhẫn dỗ hắn, “Sư tôn, rời giường.
Duỗi tay một chút, ta giúp người mặc y phục.”
“Ưm……” Thanh Phong Niên tôn híp mắt ngáp một cái nho nhỏ, nước mắt loé lên thấm ướt hàng mi dài, nghe vậy ngoan ngoãn dang hai tay ra, để động tác của Mộ Quân Niên thuận tiện hơn.
Kiếp trước Họa Khanh Nhan được Mộ Quân Niên chiếu cố, kiếp này trước khi thu Mộ Quân Niên, cả trăm năm hắn đều vượt qua nhờ vào bế quan đả toạ, quần áo trên người tất nhiên sẽ không bị cọ loạn.
Sau khi xuất quan, hắn cũng rất ít ngủ.
Cho nên việc thay quần áo rườm rà thời điểm rời giường sau khi chính mình xuyên đến cổ đại này, hắn thật đúng là không có kinh nghiệm.
Chỉ là…… không biết hắn bị làm sao.
Từ sau ngày cùng Mộ Quân Niên kết ấn đệ tử, cơ thể hắn luôn trong trạng thái mệt mỏi rã rời.
Mộ Quân Niên khoác từng lớp quần áo lên cho hắn, tinh tế sửa sang vạt áo, lại tỉ mỉ thắt đai lưng.
Họa Khanh Nhan dần thanh tỉnh trong sự kiên nhẫn săn sóc của đồ đệ, hắn phát ngốc nhìn chằm chằm đệ tử ấn giữa trán Mộ Quân Niên, chốc lát sau mới chậm rãi nói: “Hôm nay, chúng ta xuất phát đến Thiên Nhận* tuyết sơn tu hành.”
(*) CV là "Ngàn Nhận tuyết sơn", mình đã cố hết sức để làm cho nó dễ nghe hơn.
Tay Mộ Quân Niên đang vấn tóc cho hắn chợt cứng lại, lại dường như không có việc gì mà buông tay ra, làm như lơ đãng dò hỏi: “Là ở Bắc Cảnh sao?”
“Đúng vậy, tuy rằng cách hơi xa, nhưng nếu ta ngự kiếm mang ngươi đi thì chỉ một chén trà nhỏ đã đến nơi rồi.” Họa Khanh Nhan đang nói đột nhiên bị một tiếng “Sư tôn” của Mộ Quân Niên chen vào, y nói: “Sư tôn, tóc của người vẫn còn có chút rối.
Ngồi xuống, ta cài phát quan* giúp người lần nữa.”
(*) Phát quan: Kẹp tóc cầu kì cài lên búi tóc.
“Được.” Họa Khanh Nhan ngoan ngoãn ngồi xuống, chờ Mộ Quân Niên xử lý xong tóc hắn.
Động tác Mộ Quân Niên nhẹ nhàng chậm chạp chải vuốt tóc hắn, từ từ mở miệng hỏi: “Sư tôn, vậy chúng ta đi bao lâu?”
“Nửa tháng.” Họa Khanh Nhan lục tìm ký ức cũ, dựa theo hồi ức trong đầu mà nói: “Tốc độ tu luyện hiện giờ của ngươi khá nhanh, cũng sắp đến kim đan kỳ.
Ta liền nghĩ mang ngươi đến nơi đó rèn luyện một chút, nói không chừng còn có thể đột phá.”
“Đều nghe theo sư tôn.” Mộ Quân Niên buộc phát quan, buông lược gỗ xuống: “Sư tôn, xong rồi.”
“Ừm.” Họa Khanh Nhan một thân thoải mái thanh tân đứng lên, nói: “Đi thôi.”
*
Tu hành đến cảnh giới của Hoạ Khanh Nhan, không cần dùng bội kiếm mới có thể phi hành, tiện tay ngắt một nhánh cây liền có thể ngự vật đi.
Nhưng suy xét Mộ Quân Niên còn chưa học được ngự kiếm thuật, Thanh Phong Tiên tôn đành phải dùng bội kiếm của đồ đệ dẫn dắt y ngự kiếm đi ra ngoài.
Kỳ thật Mộ Quân Niên sớm đã trúc cơ, lẽ ra lúc này y có thể ngự kiếm phi hành.
Nhưng rất nhiều đệ tử nhập môn cùng thời gian với y chỉ mới luyện khí chưa đến trúc cơ, ba tháng Mộ Quân Niên và tân sinh đệ tử cùng nhau tiếp thu môn phái dạy dỗ kia, những thứ bọn họ được học đương nhiên đều là pháp thuật cơ bản nhất.
Sau khi y bái nhập Phiêu Miểu phong, Họa Khanh Nhan vẫn luôn giáo thụ kiếm pháp cho y, hoàn toàn quên mất ngự kiếm thuật này.
Họa Khanh Nhan có chút xấu hổ sờ mũi: “Khụ, chờ có cơ hội, ta lại dạy ngươi ngự kiếm gì đó.”
Hắn vừa nói vừa đem bội kiếm Mộ Quân Niên đưa cho hắn ném lên không trung.
Hàn kiếm rơi xuống đất nháy mắt biến lớn, biến đến độ rộng đủ cho hai người mới dừng lại.
Họa Khanh Nhan nhảy lên kiếm trước, xoay người liền thấy Mộ Quân Niên nhíu chặt mày.
“Đây hẳn là lần đầu tiên ngươi ngự kiếm? Nhẹ nhàng thôi, đừng khẩn trương.” Họa Khanh Nhan không biết từ chỗ nào nhìn ra Mộ Quân Niên “khẩn trương”, hắn trấn an nói: “Không sao đâu, ngươi kéo ống tay áo ta, ta sẽ không để ngươi ngã xuống.”
Đáy mắt Mộ Quân Niên hiện lên một tia cảm xúc quái dị, sau một lúc lâu, y chợt cười, trả lời hắn: “Vâng.”
Khoé môi Mộ Quân Niên cong lên, bên mặt lộ ra một lúm đồng tiền nhợt nhạt.
Họa Khanh Nhan nhất thời sửng sốt, hắn biết Mộ Quân Niên vẫn luôn có má lúm đồng tiền rất sâu.
Chỉ là y không thích cười, cứ giữ mãi biểu tình vô cảm, thế nên gần như không có ai từng nhìn thấy lúm đồng tiền của y.
Hiện giờ, y lại không biết vì nguyên nhân nhân gì mà bỗng nhiên cười.
Đôi mắt ôn hòa, nhu hóa thanh phong, ý cười nhợt nhạt, đánh thẳng vào tim Họa Khanh Nhan.
Kiếp trước, Thanh Phong Tiên tôn từng tỉnh lại khi trời còn chưa sáng, mơ mơ màng màng trợn mắt nhìn Mộ Quân Niên nằm cạnh mình.
Quang cảnh buổi sớm tối tăm, trên trời vẫn còn là một màu xám xịt, chỉ có vài tia sáng yếu ớt vừa lúc có thể nhìn thấy người kia.
Mà Họa Khanh Nhan dựa vào phần nắng sớm ít ỏi này, chú ý tới lúm đồng tiền bên má Mộ Quân Niên.
Tam giới độc tôn khiến người nghe tiếng đã sợ vỡ mật Ma Tôn Mộ Quân Niên, trên mặt lại có một thứ làm người yêu thích, cũng thật là rất mới lạ.
Trái tim Tiên Tôn khẽ nhúc nhích, tay ngứa ngáy nhịn không được.
Hắn lặng lẽ duỗi tay chọc chọc lúm đồng tiền trên mặt Ma Tôn.
Thật, thật đáng yêu……
Nhưng mà không đợi hắn chơi đủ, người bên cạnh vốn đang ngủ say đột nhiên mở mắt.
“Sư tôn……” Tiếng nói Mộ Quân Niên mang theo một tia trầm thấp cùng khàn khàn vừa tỉnh dậy, y chỉ nhẹ giọng gọi một tiếng như vậy đã làm Họa Khanh Nhan giật mình, đầu ngón tay bị y nắm lấy run một cái……
Hắn yên lặng thu tay lại, xoay người sang chỗ khác, nhắm mắt giả bộ ngủ.
Ta còn chưa tỉnh ngủ đâu, hành động nhỏ vừa rồi không phải ta làm......!
Mộ Quân Niên hơi rũ mi