Lửa trong động tỏa ra hơi ấm.
Họa Khanh Nhan nấu tuyết thành nước ấm, lau mặt cho đồ đệ.
Chỉ mấy tháng trôi qua, Mộ Quân Niên đã không còn là dáng vẻ thiếu niên, dần trở nên lạnh lùng như kiếp trước.
Ngũ quan y cực kì cân xứng, dù đang nhắm mắt cũng lộ rõ vẻ sắc bén.
Họa Khanh Nhan nhịn không được mà xoa mi tâm y, tựa như muốn vuốt phẳng chữ xuyên* giữa mày y.
(*) Chữ xuyên là chữ này: 川 ý chỉ nếp nhăn giữa trán mỗi khi nhíu mày.
Ngoài động, một con linh thú cẩn thận ló đầu vào, nhỏ giọng kêu một tiếng giống như hỏi đang Thanh Phong Tiên Tôn, tiểu chủ nhân của chúng nó thế nào rồi?
Họa Khanh Nhan nói: “Bây giờ mới biết mình quá tay?”
“Ngao…” Linh thú có màu lông xám trắng đan xen cúi đầu dùng chân không bị thương cào cào đất, không dám kêu to.
Linh thú tuyết trắng kia cũng chầm chậm đi đến, an ủi liếm tai bạn mình.
“Không có việc gì.” Họa Khanh Nhan không đành lòng trách cứ nó, dù sao trước khi chính thức nhận chủ, nó không tự áp chế được hung tính.
Huống chi Mộ Quân Niên vì tự bảo vệ mình mà xuống tay tàn nhẫn, khiến chúng nó bị thương.
Chúng nó mất khống chế cũng là điều bình thường.
Họa Khanh Nhan nói: “Các ngươi hiện tại còn chưa cùng Mộ Quân Niên kết huyết khế hoàn chỉnh.
Chờ lát nữa y tỉnh, các ngươi cố gắng kiềm chế một chút.”
Đừng lại kích động đả thương y.
“Ngao…” Linh thú nghe lời gật đầu, rời khỏi động.
Một lát sau, bên ngoài cửa động phát ra ánh sáng chói mắt.
Sau tiếng vang lớn, hai vật nhỏ như mèo cẩn thận đi vào.
Họa Khanh Nhan nhìn về hướng phát ra tiếng động, hai hàng lông mày bất giác nhướng lên.
Hai linh thú kia vậy mà lại thu nhỏ thân hình, biến thành mèo nhỏ vô cùng đáng yêu~
Có lẽ là chưa thích ứng được, hai linh thú nhỏ đi mấy bước cũng không xong, té một phát liền bắt đầu lăn, trực tiếp lăn đến bên chân Họa Khanh Nhan.
Họa Khanh Nhan nhìn hai tiểu gia hỏa này, một cục tròn vo nho nhỏ, cực kì đáng yêu!
[Đáng yêu! Muốn sờ!]
Trong lòng Họa Khanh Nhan kích động, nghĩ gì làm nấy.
Hắn duỗi tay ôm hai đứa nhóc trên mặt đất vào lồng ngực.
Lông sạch sẽ xinh đẹp, sờ rất mềm, linh thú được sờ thoải mái nheo mắt lại, dùng đầu lưỡi phấn nộn liếm lòng bàn tay Họa Khanh Nhan, ở trong lồng ngực hắn chuyển mình, để lộ cái bụng mềm mại ý muốn được sờ thêm.
[A a a a a! Sao có thể đáng yêu như thế!] Họa Khanh Nhan nội tâm cuồn cuộn: [Vì sao kiếp trước chúng nó chưa từng biến thành thế này!]
Những năm đó hắn rốt cuộc đã bỏ lỡ gì a a a a!!!!
Đồ đệ bị bỏ quên ở một bên: “…”
Ánh lửa chiếu trên khuôn mặt Mộ Quân Niên cũng không thể làm dịu đi đường nét góc nghiêng của y.
Mộ Quân Niên hôn mê tận nửa ngày đột nhiên mở to hai mắt.
“Khụ…” Mộ Quân Niên nhẹ giọng ho vài tiếng, giãy giụa muốn ngồi dậy.
Giọng nói y hơi khàn: “Sư tôn —”
Họa Khanh Nhan vội vàng hồi hồn, để hai vật nhỏ xuống đất, đến đỡ cánh tay Mộ Quân Niên.
Họa Khanh Nhan lo lắng hỏi: “Ngươi thế nào rồi? Thân thể còn có chỗ nào không thoải mái? Có cảm thấy ổn hơn không?”
Mộ Quân Niên được sư tôn đỡ dựa vào vách đá, tầm mắt y như tùy ý mà dừng trên hai con linh thú bên cạnh Họa Khanh Nhan.
Không mặn không nhạt liếc một cái, lại làm chúng nó tê cả da đầu, dính trên đất đến thở cũng không dám thở mạnh, cũng may một giây sau Mộ Quân Niên đã lơ đãng dời mắt.
Y rũ mắt nói: “Đa tạ sư tôn quan tâm, ta không sao, thân thể hồi phục rất nhanh.” Nói xong lại khụ vài cái, Họa Khanh Nhan chưa yên tâm, nghe tiếng ho này càng lo hơn.
Sư tôn nói: “Vậy mà ngươi bảo đã ổn rồi?”
Hắn vừa khó chịu vừa đau lòng vỗ lưng Mộ Quân Niên thuận khí giúp y.
“Thật ra đây là lỗi của vi sư…” Họa Khanh Nhan nhìn bộ dáng y như vậy, trong lòng cực kì áy náy.
Giờ khắc này hắn nghĩ gì liền nói hết ra, “Nếu không phải ta ném ngươi vào rừng Thiên Châm, khiến ngươi một thân một mình đấu với bọn nó, ngươi sẽ không bị thương nặng thế này.”
Mộ Quân Niên vẫn còn ho, nghe được lời sư tôn nói bỗng im lặng.
Y đảo mắt, biểu tình vô cùng bình tĩnh, cất lên giọng nói trầm thấp: “Sư tôn cho ta cơ hội rèn luyện, không trách sư tôn.
Là đồ nhi vô dụng mới bị trọng thương, sư tôn… không cần tự trách.”
“Ngươi ngay cả Kim Đan cũng chưa kết, còn muốn ‘hữu dụng’ đi đối phó với linh thú ngàn năm, chưa kể tận hai con?” Họa Khanh Nhan nhẹ nhàng sửa sợi tóc trên người Mộ Quân Niên, thở dài nói: “Ngươi không muốn biết vì sao ta phải ném ngươi vào đó, để ngươi đối mặt với hiểm cảnh như thế sao?”
Mộ Quân Niên ngẩn ra, sau đó cúi đầu giấu đi âm trầm nơi đáy mắt.
Y chậm rãi trả lời: “Chỉ có lúc cận kề sinh tử con người mới vượt qua được giới hạn của bản thân.”
“À… Vậy cũng đúng.” Họa Khanh Nhan nghe y nói xong, không phản đối được, “Nhưng vẫn chưa đầy đủ.”
Sư tôn nói: “Thật ra hai con linh thú kia là do mẫu thân ngươi, Toàn Cơ phu nhân để lại.”
Mộ Quân Niên mở to mắt, hoá ra… sư tôn đã biết từ lâu rồi, mẫu thân y là người của Thiên Đô linh phủ — Toàn Cơ.
Kiếp trước y được thương nhân nhận nuôi, lớn lên ở Mộ phủ, kiếp này lại là một nhà dân bình thường.
Cho dù y được ai nhận nuôi, Toàn Cơ phu nhân mẫu thân y đều đã không còn trên thế gian.
Ma chủng giáng thế ắt sẽ khiến cho yêu ma nổi dậy.
Khi đó Toàn Cơ phu nhân không còn chút linh lực sao có thể bảo vệ y khỏi đám yêu ma? Mặc dù bên cạnh có hai linh thú ngàn năm,