“Sư tôn… Sư tôn?” Bên tai truyền đến tiếng kêu nho nhỏ, như xuyên qua gông xiềng kiếp trước kiếp này, theo thời gian mà đến, được gió thổi đến bên tai.
Họa Khanh Nhan bừng tỉnh lấy lại tinh thần, sững sờ: “Hả?”
“Sư tôn suy nghĩ gì vậy? Người ngẩn ra lâu lắm rồi?” Mộ Quân Niên đáy mắt hàm chứa chút ý cười bước đến trước mặt hắn, đưa lồng đèn cho Họa Khanh Nhan, nói: “Tặng sư tôn.”
Họa Khanh Nhan cúi đầu nhìn lồng đèn con thỏ trong tay mình, nhịn không được cười một tiếng, thích thú mà chọc chọc lỗ tai nó: “Cảm ơn.”
Ta rất thích.
Sư tôn đã vén rèm che mỏng lên từ lâu, giờ phút này Mộ Quân Niên chỉ cần hơi rũ mắt là có thể thấy rõ ràng ý cười nhàn nhạt kia, ôn hòa mà lại lóa mắt, khiến trái tim y rung động.
Trái tim Mộ Quân Niên như đông cứng, thầm nghĩ: [Sư tôn…]
Y say mê, cảm giác bản thân sắp phát điên rồi.
Nội tâm điên cuồng dâng lên ham muốn chiếm hữu, bây giờ y thật sự muốn ôm sư tôn vào trong lồng, cúi đầu mà ngậm cắn đôi môi hắn.
Nhưng cái gì y cũng không thể làm.
Mộ Quân Niên lặng lẽ giấu đi tình cảm hỗn loạn mãnh liệt, y nắm chặt bàn tay muốn ôm sư tôn, nhẹ giọng nói: “Sư tôn, chúng ta trở về đi.”
“Hả? Được…” Họa Khanh Nhan lúc này mới nhớ tới hắn phải đang ủ rũ về khách điếm mới đúng…
Đột nhiên lại muốn đi xem lồng đèn, chuyện này là sao?
Mộ Quân Niên nhìn ra cảm xúc nhỏ của hắn, không khỏi cười lên, “Nếu sư tôn có hứng thú, con lại cùng sư tôn dạo thêm một lát.”
“Khụ, vi sư, vi sư chỉ cảm thấy nếu đã đến, còn trùng hợp có lễ hội, không nên lãng phí hội đèn lồng khó nhìn thấy…” Họa Khanh Nhan sờ mũi, mất tự nhiên quay người, “Ta đột nhiên cảm thấy cảnh đêm hôm nay rất vui.”
Mộ Quân Niên không nhịn được mà bật cười, lắc đầu bất đắc dĩ đi theo sau sư tôn.
Trên đường mười dặm trải đầy đèn, pháo hoa chiếu sáng khung cảnh phồn hoa.
Pháo hoa xinh đẹp nở rộ trên màn đêm, mang chấn động đến tận linh hồn.
Họa Khanh Nhan ngửa đầu nhìn trời, ánh sáng chiếu vào khuôn mặt tựa ngọc của hắn, mang biển sao đầy ắp kia đặt vào trong mắt hắn.
Mộ Quân Niên nhìn vẻ đẹp đó, không khỏi động tâm, muốn tiến lên vuốt ve.
Đột nhiên, trong đám người có một người không biết bị ai va phải, trực tiếp ngã về phía sư tôn.
Họa Khanh Nhan đang trầm mê ngắm pháo hoa nháy mắt phục hồi tinh thần đỡ lấy người kia, ôn thanh nói: “Cẩn thận.”
“Cảm… cảm ơn.” Nghe giọng nói này là một vị nữ tử.
Khi nàng té ngã, đấu lạp trên đầu nàng cũng rơi xuống.
Nàng bỗng nhiên ngẩng đầu, lộ ra gương mặt xinh đẹp.
Bên người có gió nhẹ thổi qua, tóc đen của nàng bay theo gió, phất qua đầu ngón tay Thanh Phong Tiên Tôn.
Họa Khanh Nhan hơi cứng đờ, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng kêu của Mộ Quân Niên: “Sư tôn.”
Thanh Phong Tiên Tôn thu tay, bình thản mà trả lời: “Đừng khách khí.”
Nàng thấy Họa Khanh Nhan thế nhưng không có chút phản ứng, sững người nghi hoặc, lát sau liền miễn cưỡng nở nụ cười, nhẹ nhàng thi lễ rồi rời đi.
Mộ Quân Niên đi tới bên người Họa Khanh Nhan đúng khoảnh khắc này, ánh mắt y sâu thẳm nhìn chằm chằm bóng dáng nàng rời đi, nói: “Sư tôn, nàng ấy là…”
“Một tiểu mị yêu.” Họa Khanh Nhan không để ý cho lắm, bật cười nói: “Nghĩ được cách liền nhắm vào ta.”
Mộ Quân Niên trầm giọng hỏi: “Cần bắt nàng lại rồi hàng phục nàng không?”
“Không cần.” Họa Khanh Nhan lắc đầu nói: “Vạn vật sinh linh tu luyện đều không dễ, nàng vẫn chưa hại người, vẫn còn vô tội.”
Trên người mị yêu kia không có mùi máu tươi, chứng minh nàng đi câu dẫn người khác chỉ muốn lấy chút tinh khí, chứ không tổn hại đến tính mạng người đó.
Mị yêu sinh ra có thể chất đặc thù, cần phải lấy tinh nguyên của người khác mới sống được.
Vạn vật pháp tắc như thế, bọn họ cũng không thể dùng tiêu chuẩn của chính mình mà đi trách móc nặng nề phương thức người khác sinh tồn.
Mắt Mộ Quân Niên tựa như hồ nước sâu, thâm trầm đến mức khiến người nhìn không thấu.
Họa Khanh Nhan chơi cũng đủ rồi, nói: “Được rồi, chúng ta về khách điếm đi.”
“Vâng.”
*
Ban ngày Họa Khanh Nhan nói muốn xem hội đèn lồng, Mộ Quân Niên đã đặt trước hai gian phòng tốt nhất.
Họa Khanh Nhan cùng Mộ Quân Niên đêm khuya trở về, tiểu nhị trực đêm thấy hai người họ bước vào, vội vàng vực dậy tinh thần, cười nghênh đón: “Ây, hai vị tiên quân đã trở lại!”
Hôm nay Thiên Trúc thành tổ chức hội đèn lồng, trong thành cực kỳ náo nhiệt, người đến người lui đông đảo, khách điếm làm ăn vô cùng tốt.
Người ra ra vào vào nhiều như vậy, nhưng tiểu nhị lại có ấn tượng sâu sắc với hai người Họa Khanh Nhan.
Thanh Phong Tiên Tôn một thân bạch y tiên khí phiêu phiêu, khí chất lỗi lạc, Mộ Quân Niên thu liễm che giấu nhiều tâm tư, biến thành