Edit by QuynQuyn
--------------------------
Khương Điềm Điềm bưng khuôn mặt nhỏ nhắn đầy khổ sở về lại chuồng heo, Trần Thanh Phong vậy mà không rời đi, hắn đang băm cỏ heo, làm còn rất nghiêm túc. Theo lý thuyết, việc này vốn là Khương Điềm Điềm phải làm, thế mà bây giờ Trần Thanh Phong lại làm không có chút ghét bỏ nào.
"Tiểu Phong ca ca." Khương Điềm Điềm nhẹ giọng nỉ non một câu.
Trần Thanh Phong nhìn thấy bầu má xệ xuống của cô, liền hiểu được tâm tình của cô đang không tốt, hắn lập tức buông dao: "Làm sao vậy? Ai khi dễ em?"
Hắn còn thật sự nghiêm túc nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nói: "Tiểu phong ca ca báo thù cho em."
Khương Điềm Điềm lắc đầu, mấp máy miệng, thấp giọng nói: "Em nghĩ đến cha."
Tuy rằng, Khương ba ba có bộ dạng thế nào, dài ngắn ra sao cô cũng không biết, nhưng mà Khương Điềm Điềm lại cảm thấy êm ẩm trong lòng, cô ngồi chồm hổm xuống, bộ dạng ủy khuất: "Nhà em không còn ai cả."
Trần Thanh Phong lại tức ngồi xổm trước mặt cô và nói: "Mới không phải, em còn có anh nha!"
Hắn kiên định: "Em còn có anh, sau này chúng ta chính là người một nhà! Mới vừa rồi em còn nói thích anh nhất, không được đổi ý."
Khương Điềm Điềm mím mím môi, không nói chuyện.
Trần Thanh Phong thấy cô vẫn buồn, thấp giọng hỏi: "Làm sao vậy? Đại đội bên kia có người nói gì sao?"
Lúc này, thật ra hắn có chút hối hận khi nãy không đi cùng Khương Điềm Điềm tới đại đội.
Khương Điềm Điềm lắc đầu, nhẹ giọng: "Không có chuyện gì, chỉ là có một phong thư cha em viết bị trả về, làm em nhớ tới ông, nên có chút khó chịu."
Người nhà Trần Thanh Phong lúc nào cũng đông đủ, tự nhiên không thể nào thấu hiểu nội tâm cô đơn của Điềm Điềm, nhưng hắn là người biết dỗ dành, giữ chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nói: "Anh hiểu, em đang rất buồn vì nhớ cha. Nhưng mà người đã đi rồi, không còn nữa, anh tin rằng nếu ông còn sống, nhất định sẽ không hy vọng em vì ông mà khổ sở. Em thấy có đúng không?"
Hắn lôi kéo Khương Điềm Điềm, nhẹ nhàng đích lay động, nói: "Nếu không, anh dẫn em đi công xã nhé?"
Khương Điềm Điềm: "Hả? ? ?"
Trần Thanh Phong: "Anh dẫn em đi công xã giải sầu."
Khương Điềm Điềm nghĩ đến đường núi kia, yên lặng lắc đầu, thực kiên định cự tuyệt: "Không muốn đi."
Trần Thanh Phong: "Hay là, chúng ta đi dạo trong núi? Nhìn xem có con mồi gì không."
Khương Điềm Điềm chớp mắt to, hỏi: "Cho dù có con mồi, anh có thể bắt không?"
Cô nhiệt tình đặt câu hỏi, bất quá Trần Thanh Phong lại yên lặng nhìn trời không nói gì, lúc sau mới tủm tỉm nói: "Bắt được hay không không trọng yếu, quan trọng là ... quá trình bắt, em vui vẻ là được rồi."
Khương Điềm Điềm là một cô nương thành thực lại rất thực tế, cô chân thành nói: "Quá trình thì phấn khích, nhưng mà không bắt được, không có ăn, liền không còn lạc thú gì nha."
Trần Thanh Phong: ". . . em, đúng là quá thành thật rồi."
Hai người chậm rãi tâm tình, thật ra ưu sầu cũng đã bớt đi. Bây giờ cả hai lại lo lắng, làm thế nào để bắt được con mồi nha.
Kỳ thật, Vương tẩu đang ở đây, cô một mực quét tước chuồng heo, mắt thấy hai người kia cứ như vậy bỏ qua chuyện buồn, nổi hứng đi săn thú, không khỏi cảm khái Khương Điềm Điềm thật sự là một tiểu ngu ngốc. Tuy cùng nha đầu kia tiếp xúc không sâu, nhưng cảm thấy cô ngốc ngốc này thập phần đơn thuần. Thế cho nên Vương tẩu liền muốn vì cô mà ra mặt.
Nga, không phải là nghĩ, mà thật sự làm.
Cô ghé vào lan can chuồng heo, hỏi: "Cậu nha Tiểu Lục, nhà các người khi nào thì hướng Điềm Điềm cầu hôn?"
Vương tẩu hỏi như vậy vì thấy Trần tiểu Lục cả ngày tìm Khương Điềm Điềm, cả thôn đã biết quan hệ của hai người, nên định ra hôn sự sớm một chút. Nếu không sau này xảy ra biến cố, chuyện không thành, Điềm nha đầu biết làm sao bây giờ? Cứ như vậy cô làm sao còn thanh danh tốt.
Cho dù là hiện tại, bọn họ thật sự định thân rồi, Trần tiểu Lục cả ngày nhảy qua bên này, cũng không tốt! Huống chi, còn chưa có định thân đâu. Thanh danh nữ nhân, thật sự rất trọng yếu .
"Nhà cậu nếu có tâm, nên sớm cầu hôn. Bằng không cậu đừng có tìm Điềm nha đầu."
Trần Thanh Phong cùng Khương Điềm Điềm đồng loạt quay đầu, nhìn về phía Vương tẩu tử, Vương tẩu tử còn nói: "Cậu cũng đừng nghĩ, Điềm nha đầu chỉ có một người, là có thể tùy tiện, nên có lễ thì không thể thiếu. Điềm nha đầu người ta có phòng ở làm đồ cưới, lễ cũng không nhỏ đâu."
Đầu năm nay cái gì quan trọng nhất, một phòng ở có thể che mưa che nắng, đó là rất rất trọng yếu .
Trần Thanh Phong chân thành nói: "Cám ơn Vương tẩu tử nhắc nhở, chuyện này, tôi sẽ về thương lượng với cha mẹ."
Kỳ thật, tối qua Trần Thanh Phong "Vô tình nghe lén" góc tường, hắn hiểu được, cha mẹ hắn cũng rất sốt ruột mong định xuống chuyện này, nhưng Khương Điềm Điềm không có trưởng bối, trực tiếp tìm cô, một tiểu cô nương nói chuyện này, tóm lại có điểm không thỏa đáng. Bởi vậy thập phần khó khăn.
Nhưng mà với hắn, chuyện này cũng không khó khăn gì.
Hôn sự của Điềm Điềm, đương nhiên là Điềm Điềm quyết định, không có trưởng bối, chẳng lẽ còn phải đào cho ra trưởng bối sao? Đương nhiên không có khả năng rồi.
"Điềm Điềm, em đối với nhà anh có yêu cầu gì không? Em cứ nói cho anh biết, anh sẽ nói lại với cha mẹ."
Khương Điềm Điềm: "? ? ?"
Đề tài như thế nào lại quăng sang cô!
Cô mê mang nhìn Trần Thanh Phong, hắn liền cười chọt chọt hai má của cô, nói: "Em cứ việc nói nha."
Khương Điềm Điềm: ". . ."
Hôn nhân thập niên 60, cô nên muốn cái gì?
Khương Điềm Điềm nghĩ đến chính mình mỗi ngày đều ăn khoai lang nướng, ăn đến bụng trướng trướng, nghĩ rắm chắc thúi lắm, cô thực khẳng định: "Em muốn đồ ăn nha."
Cô thực sự rất thèm bánh bao nhân thịt heo.
Về phần kiêng ăn, không ăn thịt béo gì đó,...
Thực xin lỗi, đã quên .
Tất cả chỉ là phù du(không quan trọng).
Vương tẩu nghe vậy liền thấy tiểu cô nương đúng là không dựa vào được ah. Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói: " Cô muốn đồ ăn, nhưng đồ ăn làm sao mà dùng, lúc cô gả qua còn không phải đều mang đi hay sao! Quan trọng là vải, cô cần bộ quần áo mới, chuyện quan trọng đời người làm sao có thể không có bộ quần áo mới."
Khương Điềm Điềm tưởng tượng, nga!
Quần áo trong ngăn tủ nhà cô, đúng là đều có mảnh vá.
"Cái còn lại là tiền, cưới vợ có ai mà không cần tiền? Cho dù làm của riêng, cũng tốt a." Vương tẩu cũng không thèm để ý Trần Thanh Phong trước mắt, trực tiếp chỉ dạy cho Khương Điềm Điềm: "Nữ nhân gia, trong tay phải có tiền, như vậy người bên ngoài muốn khi dễ cô, đều phải suy nghĩ một chút."
Khương Điềm Điềm nga một tiếng thật dài, hiểu được nha.
Bất quá, cô không cần tiền, tuy rằng còn không biết Khương lão cha để ở ngân hàng bao nhiêu, nhưng nghĩ đến "Khoản tiền lớn" ông dụ Từ Thúy Hoa, là có thể đoán được, tiền ở ngân hàng khẳng định càng nhiều hơn.
Cô nói: "Tôi không nghĩ đòi tiền."
Chính cô cũng có nha, hơn nữa, cô có chút thông minh. Tiền tuy rằng trọng yếu, nhưng cô lại không có phiếu. Muốn đổi nhiều phiếu, cô lại không dám đi chợ đen trong truyền thuyết đổi.
Ai u, nơi đó rất đáng sợ.
Cô nào dám