Edit by QuynQuyn
--------------------------
Gần tới giữa trưa, hai người trao đổi xong "Tình báo", Trần Thanh Phong giúp đỡ Khương Điềm Điềm đem công việc làm tốt, hắn nhanh chóng trở lại ruộng. Xét thấy hắn luôn dùng mánh lới để được nhàn hạ, "Không biết" chạy trốn tới chỗ nào, cho nên mấy ngày, người ghi công điểm đều tính cho hắn nữa ngày công điểm.
Liền nửa ngày công này, vẫn là xem xét mặt mũi của Kế toán Trần.
Bằng không, tuyệt đối không có cửa đâu!
Bất quá Trần Thanh Phong cũng không chút nào để ý, không có tấm gương xấu là hắn, làm sao có thể phụ trợ người chịu khó tỏa sáng? Trần Thanh Phong cảm thấy nhờ có hắn mà mấy gia hỏa trong thôn mới có thể dễ dàng tìm đối tượng như vậy.
Cho nên, mọi người không nên nói bậy hắn mà nên cảm tạ hắn mới phải.
Trần Thanh Phong là ai, hắn là người nghĩ sao sẽ nói vậy, đại khái là bộ dáng hắn nói quá mức hợp tình hợp lý, làm cho mọi người cảm thấy, giống như có chút đạo lý, thế cho nên việc hắn lười biếng, mọi người đều yên lặng cho rằng đó là điều hiển nhiên.
Dù sao, công điểm của hắn không đủ, thì nhà bọn họ vẫn còn vài nam nhân sức lao động cường tráng ah!
Hắn lười thì cũng không liên quan bọn họ, đã có lão Trần gia gánh vác.
Cứ nghĩ theo hướng này, bọn họ liền lý giải được nguyên do vì sao hắn lười.
Trần Thanh Phong trở về, không lâu sau, công việc buổi trưa liền kết thúc, vừa nghe đến tiếng còi, hắn một giây cũng không dừng lại, lập tức đi về. Làm việc thì chậm như đồng hồ hư, tan tầm thì như cơn gió, cuốn phát là đi mất, chính là nói Trần Thanh Phong .
Quả nhiên a, nghe lén vẫn là có chỗ tốt của nghe lén, Trần Thanh Phong tiến vào sân nhà, liền nhìn thấy chị gái và anh rể hai người đang ngồi nói chuyện trong sân.
"Tiểu Lục đã trở lại?" Trần Hồng đối với đứa em út này, thật sự là yêu hận đan xen!
Muốn nói quan hệ tốt nhất thì chính là chị em hai người.
Thế nhưng, bàn về người dễ làm cô tức giận nhất cũng chính là đứa em này. Thật không tìm ra người nào giày vò người như tiểu tử này. Em trai tìm được đối tượng, thật đúng là không dễ dàng. Người lêu lỏng trong thành thị còn không khó khăn bằng hắn đâu. Dù sao, người ta tự hiểu lấy mình, sẽ không kén chọn.
Còn hắn khen ngược(trái lại), chính mình không giỏi giang, trong thâm tâm còn không biết, cái gì cũng không mà còn kén cá chọn canh.
Lần này có thể thân cận thành công, bọn họ đúng thật không ngờ đến. Cô đoán chắc chắn đây là một cô nương xinh đẹp. Bằng không, đứa em trai này của cô làm sao có thể nhìn trúng? Ha hả!
"Nghe nói. . ."
Còn chưa nói hết, liền thấy Trần mụ mụ cầm một cái thìa trên tay bước ra từ phòng bếpv, bà nói: "Lão Lục, con chạy tới chỗ Điềm nha đầu, bảo con bé đừng nấu cơm, lại đây ăn cơm trưa."
Trần Thanh Phong: "Được nha!"
Hắn không dừng, quyết đoán hướng nhà Khương Điềm Điềm mà chạy, nói đến cũng lạ, rõ ràng khoảng cách hai nhà không xa, thế nhưng hắn cùng Điềm Điềm chưa từng chạm mặt lần nào. Thậm chí còn chưa gặp em ấy được mấy lần.
"Điềm Điềm, tới nhà của anh ăn cơm."
Khương Điềm Điềm vừa về nhà, cất trứng gà, liền nhìn thấy Trần Thanh Phong chạy tới, cô vui vẻ đứng lên, nói: "Được nha!"
Lại có thể cải thiện bữa cơm!
Thật sự rất tốt nga!
Hai người sóng vai bước đi, Trần Thanh Phong đột nhiên mở miệng nói: "Anh gặp em vài lần, em có biết lần nào khiến anh ấn tượng khắc sâu nhất không?"
Khương Điềm Điềm: "Lần đó ở Đại đội?"
Trần Thanh Phong lắc đầu: "Không phải, trước đó nữa, là ngày sau cơn mưa to. Anh thấy em như chim non nép vào chân tường nghe lén."
Khương Điềm Điềm: ". . ."
Đó là ngày đầu tiên cô xuyên qua.
Khương Điềm Điềm giật mình nghĩ đến, đúng là ngày đó cô cảm giác có người đang nhìn mình không phải ảo giác ah. Không nghĩ tới, thì ra là Trần Thanh Phong.
Quả nhiên, duyên phận, thật khó mà nói thành lời!
Cô không chút xấu hổ vì bị người bắt gặp, ngược lại nói: "Vậy anh nghe lén chân tường, chính là học theo em sao?" (Học cái j mà đứng đắn dễ sợ)
Trần Thanh Phong lắc đầu, nói: "Kia làm sao có thể, anh chính là tự học thành tài!"
"Phốc!" Khương Điềm Điềm không nhịn nỗi, bật cười, hai người mang theo ý cười, bước vào cửa nhà Trần gia.
Trần Hồng vẫn đang chờ ở trong sân, cô quay lại nhìn, em dâu có bộ dáng như thế nào có thể lọt mắt em trai cô, hơn nữa ngay cả phòng ở cũng có thể đem cho. Chờ mãi, quả nhiên đợi được người tới.
Chính là, vừa liếc mắt một cái liền. . ."Là cô!"
"Là chị a!"
Khương Điềm Điềm cùng Trần Hồng hai người, trăm miệng một lời mở miệng.
Trần Thanh Phong nhíu mi: "Hai người nhận thức?"
Khương Điềm Điềm nhảy nhót nói: "Em ở chỗ chị ấy bán mua chút đồ!"
Trần Hồng sắc mặt trong nháy mắt có chút vi diệu, bất quá vẫn gật đầu: "Đúng vậy."
Người khách Khương Điềm Điềm này, cô thật ra rất có ấn tượng. Lúc ấy cô còn nghĩ, tiểu cô nương này làm sao lại mơ mơ hồ hồ giống em trai cô.
Trăm triệu lần không ngờ, thật đúng là. . . Giống a!
Hai người đúng là hợp "Mùi" lại còn thành một đôi.
Vậy xem ra, em trai cô nhìn trúng Khương Điềm Điềm, thật sự không hề kì quái, tuyệt không! ! !
"Đại tỷ bán điểm tâm ở đó, ăn ngon!" Khương Điềm Điềm thập phần nhiệt tình.
Trần Thanh Phong hỏi: "Nga, có phải hay không có chút mùi vị của ngô?"
Khương Điềm Điềm rất nhanh liền gật đầu: "Đúng nha, chính là cái mùi vị đó, anh đã ăn qua? Ngon đúng không?"
Trần Thanh Phong: "Đại tỷ anh mỗi lần về đều mang theo, anh cũng rất thích ăn! Bất quá mẹ anh toàn cầm đem khóa vào ngăn tủ, ngẫu nhiên cho anh ăn một miếng bé bằng ngón tay. Mẹ anh thật sự rất ke. . ."
"Tiểu tử Trần Lục! ! !" Trần đại nương lại mang thìa chạy ra nói: "Tao đánh chết mày cái đồ hỗn tử!" Vẻ mặt hung thần ác nhân, một giây sau quay sang nhìn Khương Điềm Điềm lập tức nở rộ như đóa cúc: "Điềm nha đầu lại đây, mau vào phòng chờ, lập tức có thể ăn cơm !"
Khương Điềm Điềm không xem bản thân thành người ngoài, cười tủm tỉm: "Dạ được ạ."
Trần Hồng mắt thấy tiểu đệ lôi kéo tiểu cô nương vào cửa, chần chờ một chút, theo vào. Nhưng Trần đại nương lại nhanh chóng giữ chặt con gái đang có ý định vào phòng, cho cô một ánh mắt, thấp giọng: "Cứ để cho bọn họ