Nhân sinh có ăn có uống, vô cùng khoái chí.
Tuy rằng, Trần đại nương nói không thể cho Trần Thanh Phong ăn, nhưng Khương Điềm Điềm vẫn theo nguyên tắc thứ tốt cùng nhau chia xẻ với tiểu đồng bọn, vì thế đi tìm Trần Thanh Phong cùng ăn.
Về phần nói để dành sau này ăn?
Không bao giờ!!!
Khương Điềm Điềm cảm thấy có đồ ăn ngon, đặt vào trong bụng mới ổn thỏa nhất.
Lại nói, có đồ tốt mà không ăn, còn không phải đầu đất sao? Ha ha, phải ăn rồi!
Trần Thanh Phong cũng không khách khí, hai người ngươi một ngụm, ta một ngụm, rất đã đem khối bánh ngọt ăn hết.
Ăn xong rồi, Trần Thanh Phong vui vẻ lấy ra 1 mao tiền, giao cho Khương Điềm Điềm: "Cho em."
1 khối (nguyên)= 10 mao, 1 mao = 10 phân, edit cho đã rồi quên mất, phải kím chương cũ rồi cop lại, chán tui ghia.
Khương Điềm Điềm: "???"
Trần Thanh Phong: "Đại tỷ cho anh."
Khương Điềm Điềm: "..."
Còn chưa kịp phản ứng, Trần Thanh Phong lại lấy ra mấy khối đường, đưa cho Khương Điềm Điềm: "Này cũng cho em."
Khương Điềm Điềm: "..."
Trưa đó cô cũng ở Trần gia, cô thậm chí còn không phát hiện động thái mờ ám của hai chị em họ.
Khương Điềm Điềm liếc hắn, nói: "Động tác của anh nhanh thật nga, đến em còn không thấy."
Trần Thanh Phong cười hắc hắc, đắc ý dào dạt: "Nếu tùy tiện có thể bị người phát hiện, thì anh vẫn còn gọi là Trần Thanh Phong sao?"
Người này thế nhưng lại có điểm đắc ý, Khương Điềm Điềm bật cười, nói: "Cũng phải nga!"
Ba tháng mùa xuân của phương Bắc, vẫn rất lạnh, một trận gió thổi qua, lạnh tê tái, Khương Điềm Điềm ngẩng đầu nhìn lên trời, thấy mây đen chậm rãi nhiều lên.
Cô đá đá chân Trần Thanh Phong, nói: "Nhà của em bị dột."
Cô còn nhớ rõ ngày đầu tiên mình xuyên qua, bên ngoài thì mưa to, trong nhà rơi mưa nhỏ, rất tội nghiệp.
Trần Thanh Phong cũng ngẩng đầu nhìn trời, nói: "Xem ra trời sắp mưa, em nói một tiếng với Vương tẩu về nhà sớm một chút, anh đi tìm mẹ.
Nhà của bà ấy cớ nào lại không quan tâm?"
Khương Điềm Điềm cảm thấy có đạo lý, liền gật đầu: "Được ạ!"
Mắt thấy thời tiết thật không tốt lắm, Trần Thanh Phong không dám trì hoãn, mà Khương Điềm Điềm bên này, việc làm ở chuồng heo cũng xong rồi, cô trở về nhà trước thời gian tan tầm, vừa đến cửa, đã thấy Trần đại nương mang theo bốn anh em Trần gia ngồi trước cửa.
Trần đại nương nhìn thấy Khương Điềm Điềm trở về, liền tiến lên cầm tay cô, nói: "Điềm nha đầu đã trở lại, con đứa nhỏ này sao lại khách khí như vậy, trong nhà bị mưa dột sao không nói sớm! Chúng ta là người ngoài sao? Về sau có việc gì cũng đừng khách khí với đại nương, chúng ta sau này là người một nhà, có gì không ổn, bảo Lục ca ca nói với ta."
Khương Điềm Điềm cười tủm tỉm: "Dạ!"
Khương Điềm Điềm đối với việc sửa nhà, hoàn toàn không biết gì, mắt thấy Trần đại nương bắt đầu chỉ huy mấy người con đứng lên.
Thật ra cô một chút cũng không xem bọn họ là người ngoài.
Dù sao, phòng ở sau này cũng đưa cho Trần đại nương, cô bây giờ chỉ là tạm thời "Ở nhờ".
Cho nên, Khương Điềm Điềm thấy việc bọn họ sửa nhà cũng là lẽ thường tình nga.
Khương Điềm Điềm: "Đại nương, ngài ở đây nga, con đi thu thập chút củi."
Khương Điềm Điềm càng không xem bọn họ là người ngoài, mọi chuyện giao cho Trần đại nương, Trần đại nương càng cảm thấy Khương Điềm Điềm thật tâm đưa phòng ở cho họ.
Không thấy, người ta một chút để ý đến nhà cửa cũng không có sao? Bà vui vẻ nói: "Đi, con đi đi, bên này có ta lo!"
Tựa hồ nghĩ tới cái gì, lập tức nói: "Tiểu Lục, con kêu đám nhóc Đại Hổ, Nhị Hổ, Tam Hổ đi giúp Điềm nha đầu kiếm củi.
Tiểu tử choai choai, sao có thể cả ngày chơi đùa, chỉ biết có mặt lúc ăn cơm?"
Trần Thanh Phong lập tức: "Được nha!"
Khương Điềm Điềm thấy điều tốt nhất trên đời, chính là có người hỗ trợ.
Quả nhiên, nhiều người, lực lớn rất nhanh, chẳng mấy chốc đã sửa xong mái nhà, mà đồng dạng, mấy đứa nhỏ cũng kiếm không ít củi.
Trần đại nương chủ động hỗ trợ, lưu loát sắp xếp củi gọn gàng.
"Điềm nha đầu buổi tối đến nhà chúng ta ăn cơm đi." Trần đại nương chân thành mời.
Đầu năm nay, có thể mời ngươi về nhà ăn cơm, nhất định không phải là quan hệ bình thường.
Chưa kể, anh em còn ở chung một nhà, cho dù đã phân gia cũng không tùy tiện mời người đến ăn cơm.
Ai chẳng biết lương thực quan trọng thế nào.
Cho nên Trần đại nương có thể đưa ra lời mời như vậy, thật đúng là mười thành thành ý xem Khương Điềm Điềm là người một nhà.
Nhưng Khương Điềm Điềm khá thẳng thắn, cô lắc đầu: "Cám ơn đại nương, con sẽ không qua đâu.
Buổi tối con ăn không nhiều, tùy tiện nấu chút đồ ăn là được.
Vả lại, hôm nay trời u ám, có lẽ sẽ mưa, kiểu gì cũng phải đốt lửa, làm ấm giường gạch.".
(K biết từ đầu đến giờ có ai k tưởng tượng ra giường gạch như nào ch, nếu ch thì cmt để QQ giải thích cho nhé!!!)
Hơn nữa, cũng không thể để con dê vừa ra sức lại đòi lông dê, lỡ cạo trụi thì làm sao bây giờ.
Cho nên, Khương Điềm Điềm nhu thuận cự tuyệt, vì thế lại nhận thêm sự yêu thích của Trần đại nương.
Khương Điềm Điềm cảm thấy nếu ở trường mẫu giáo tặng bông hồng đỏ khen thưởng bé ngoan, cô nhất định sẽ nhận được rất nhiều, rất nhiều hoa hồng nhỏ từ "Hiệu trưởng" Trần đại nương.
Trần đại nương vui rạo rực mang theo con trai lẫn cháu trai rời đi, Trần Thanh Phong mè nheo không muốn đi, hắn bước một bước quay đầu một cái.
Chính là Trần đại nương nhìn không được, bà tiến lên nhéo lỗ tai Trần Thanh Phong, trực tiếp kéo người về nhà.
Tuy nói hai nhà đã ước định đến đi đây ở, nhưng là tóm lại không thể để hắn lưu lại, nếu không thanh danh của Điềm nha đầu vứt đi đâu?
Trần Thanh Phong còn ủy khuất, hắn gọi: "Mẹ, ngài đây là làm gì a! Con không phải chỉ muốn giúp Điềm Điềm đốt kháng (giường gạch) thôi sao? Ngài buông tay ahh!"
Trần đại nương: "Con câm miệng cho ta, đốt kháng còn cần con? Đợi lát nữa mẹ bảo Ngũ tẩu con qua hỗ trợ."
Trần Thanh Phong đáng thương HỀ HỀ nhìn về phía mấy ca ca, phát ra ánh sáng cầu cứu.
Mấy ca ca yên lặng xem như không thấy, đi nhanh hơn một chút.
Trần Thanh Phong: "Không có tình nghĩa anh em!"
Nội tâm của mấy ca ca lúc này: lúc ngươi hãm hại bọn ta, cũng không có!!!
Nói đến đây, những lời Trần Thanh Phong cằn nhằn không phải vô ích, khi quay về nhà, Trần đại nương liền dặn dò Tô Tiểu Mạch: "Con ăn cơm sớm một chút, ăn xong liền qua Điềm nha đầu một tay, hôm nay thời tiết lạnh, đốt thêm kháng."
Tô Tiểu Mạch đang ở nấu cơm, ÂN một tiếng.
Cơm tối Trần gia ăn rất ít, này cũng không phải chỉ mình Trần gia bọn họ như vậy, ở Phong Thu Đại Đội, đa phần mọi người đều như thế.
Buổi tối xong xuôi cơm nước, cũng không có việc để làm, ăn nhiều làm gì.
Không phải lãng phí sao không? Mặc dù giữa trưa, Trần đại nương còn trộm để lại một chút đồ ăn thừa, cũng không phải đề dành cho bữa tối lấy ra ăn.
Thời tiết hiện tại lạnh như vậy, đồ ăn để ba năm ngày cũng không hư.
Chắc hẳn bà ấy đợi vài ngày nữa làm lễ cúng tế.
Cơm