Mắt thấy đã tới giữa trưa, mưa cũng ngừng, Vương tẩu hỏi: "Buổi chiều, Trần tiểu Lục sẽ đến chứ?"
Khương Điềm Điềm lắc đầu: "Tôi cũng không biết nha! Bọn tôi chưa bao giờ thương lượng về việc này.
Bất quá, tôi đoán chừng, buổi chiều có thể anh ấy không tới."
Vương đại tẩu: "Đoán?"
Cô đắc ý dào dạt, nâng nâng cằm, nói: "Chúng tôi chính là dựa vào trí thông minh sắc sảo của mình."
Vương đại tẩu: "...!Nga."
Cô quyết đoán: "Nếu buổi chiều cậu ta không đến, chúng ta đi vào rừng cây hái cỏ heo? Mới vừa hết mưa, nói không chừng có ít nấm."
Khương Điềm Điềm có điểm nho nhỏ do dự, cô nghĩ đến người kia ở Dương Liễu Đại Đội, chần chờ một chút, nói: "Chỉ là buổi sáng trời mưa, đường đi sẽ không tốt lắm đi? Lại nói, tôi cũng không biết phân biệt nấm độc ah."
Vương đại tẩu thở dài, nói: "Càng là đẹp thì càng độc, chúng ta đi cùng nhau, cô nếu không nhận biết thì hỏi ta."
Cô còn nói: "Mấy ngày nay, sợ là nhiều người lên núi rồi, chúng ta không đi sớm, nấm ở dưới đã hái xong, muốn hái nấm phải vào sâu."
Vương đại tẩu là một người dễ ở chung, mặc dù có thời điểm sẽ nói ít lời độc miệng, nhưng, làm người thật không tồi.
Hơn nữa, cũng không biết có phải hay không bởi vì khối "Vải đỏ" lễ vật kia, cô đối Khương Điềm Điềm có điểm chiếu cố.
"Được rồi, thời điểm không còn sớm, nhanh đi thôi, trưa còn về nhà nấu cơm."
Vương đại tẩu nói xong, nhanh chóng thu nhập đồ chính mình, chuẩn bị đi về nhà.
Vương đại tẩu không giống với Khương Điềm Điềm, bà bà của Vương đại tẩu lớn tuổi, đã không thể làm việc nặng nhọc, cho nên hiện tại đều ở nhà nấu cơm.
Cô về nhà là có cơm sẵn.
Còn Khương Điềm Điềm phải về nhà nấu cơm, cho nên Vương đại tẩu mới thúc giục Khương Điềm Điềm đi.
Có người chiếu cố, Khương Điềm Điềm đương nhiên không khách khí, cô cười hì hì cùng Vương đại tẩu tạm biệt, chậm rì rì đi về nhà.
Chỉ là còn chưa đi xa, liền nhìn thấy Trần Thanh Phong đứng trước ngã rẽ, hắn ngoắc ngoắc tay với cô, tiến đến trước mặt Khương Điềm Điềm nói: "Anh đưa em về nhà."
Khương Điềm Điềm: "Tốt nha."
Hai người cùng nhau đi, Trần Thanh Phong nói: "Anh đã hỏi thăm, tối hôm qua Dương Liễu Đại Đội bắt người cờ bạc."
Khương Điềm Điềm: "Ai?"
Cô dừng lại cước bộ, nhìn Trần Thanh Phong.
Trần Thanh Phong: "Dương Thạch Đầu, chính là tên côn đồ, người hôm nay chúng ta thấy ở trên núi, nhà hắn ngay chân núi tại Dương Liễu Đại Đội.
Ngày hôm qua, nhà hắn mở sòng bài, dân quân công xã đi kiểm tra.
Nghe nói, hắn muốn tiền mà không cần mạng, trước khi chạy, hắn đã gom tất cả vé và tiền trên bàn.
Trực tiếp trốn lên núi.
Sau, dân quân công xã vất vả đuổi theo, nhưng mà không tìm được tang vật, cũng không có nhân chứng.
Bởi vì không có tang vật, cho nên mấy tiểu tử đó cắn chặt răng không khai là đã đánh bạc ăn tiền."
Hắn nhỏ giọng nói: "Hẳn là hắn giấu trên núi, chính là túi đen sáng nay chúng ta nhặt được."
Khương Điềm Điềm: "Chúng ta cướp của người giàu chia cho người nghèo, chính là việc đúng! Để cho bọn họ biết lợi hại, bọn họ làm việc xấu, ông trời sẽ không giúp bọn họ!"
Khương Điềm Điềm rất là hùng hổ.
Trần Thanh Phong nở nụ cười, gật đầu nói: "Còn không phải sao!"
Hai người trao đổi xong tình báo, hắn lại dặn dò: "Gần nhất đừng biểu hiện ra ngoài."
Khương Điềm Điềm cho hắn một cái ánh mắt "Anh an tâm", hai người ở đường nhỏ mỗi người đi một ngả.
Khương Điềm Điềm bước vào sân, liền nhìn thấy có ít nhánh cây.
Cô kỳ quái DI một tiếng, giật mình nghĩ đến,hẵn đây là đồ trao đổi miếng cháy tối qua ah.
Cô cũng không đem nhánh cây ôm vào nhà, ngược lại trực tiếp để phơi nắng trong sân.
Tuy rằng, thoạt nhìn nhánh cây không bị ẩm ướt.
Có lẽ, sự tình sáng nay đào được tiền, cô thế nhưng không thế nào có tinh thần nấu cơm.
Tuy rằng, bụng đã bắt đầu bồn chồn, nhưng Khương Điềm Điềm lại lười biếng ngồi lên băng ghế nhỏ để ở cửa, giống như chú chim ngốc nghếch ngẩng đầu nhìn trời.
"Điềm nha đầu có nhà không?"
Khương Điềm Điềm đang nhìn trời, liền nhìn thấy một nữ nhân trung niên đứng ở cổng, quần áo bà ta không mười thì cũng có tám mảnh vá, cả người xanh xao vàng vọt, nhìn thấy Khương Điềm Điềm ngồi ở trong sân, còn giật mình một phát, bất quá rất nhanh liền lộ ra khuôn mặt tươi cười, nói: "Điềm nha đầu ở đây à."
Nữ nhân trung niên này nhếch miệng, nụ cười năm phần cứng ngắc mười phần giả dối, bà nói: "Cô nhận ra ta không?"
Tuy rằng cô không thuộc đảng phái xuyên qua có trí nhớ nguyên chủ, nhưng Khương Điềm Điềm nhìn người này hoàn toàn có thể trả lời: "Không biết!"
Cô lãnh đạm, cũng không đứng dậy, hỏi: "Vị đại thẩm này, người có việc gì sao?"
Nữ nhân trung niên biểu tình nghiêm trọng, chợt lóe chút buồn bực, bất quá rất nhanh, lại lộ ra tươi cười: "Điềm nha đầu không nhớ rõ ta à, ta là Tứ thẩm của cô nga! Từ trong dòng máu, chúng ta..."
Khương Điềm Điềm đánh gãy lời của bà, buồn bực nhìn: "Đại thẩm, ngài nói sai rồi đi? Tôi không có Tứ thẩm gì nha!"
Nữ nhân trung niên bị nghẹt một chút, nụ cười tắt dần, sắc mặt không thế nào đẹp: "Cha cô là Nhị ca ta, còn không phải Tứ thẩm của cô? Chúng ta chính là..."
"Dừng!" Khương Điềm Điềm: "Cha tôi trước giờ chỉ có một mình, ông ấy vào ở rể nhà ông ngoại tôi, chuyện này có bằng chứng ở đại đội.
Cái gì mà Tứ thẩm, cái gì mà Nhị ca, cùng chung dòng máu, bà nói ra những lời này, không lẽ coi thường tôi là tiểu cô nương nên dễ khi dễ đi?"
Khương Điềm Điềm còn vô cùng nghiêm túc: "Ở trong thôn này, tôi không có bà con thân thích gì hết, bà tới cửa bám víu quan hệ, rốt cuộc có ý đồ gì!"
Cô đứng lên, hung hăng nói: "Bà rốt cuộc là ai, muốn làm gì!"
Khương Điềm Điềm một phen nhanh mồm nhanh miệng, làm cho nữ nhân trung niên bị trấn trụ, rất nhanh bà ta liền nổi giận, nói: "Cô, tiểu nha đầu chết tiệt không biết chuyện! Cha cô cho dù làm con thừa tự người ta, thì vẫn là người Khương gia.
Hiện tại cha cô mất, cô một tiểu nha đầu làm sao sống? Hiện tại, cô liền theo chúng ta trở về!"
Bà tham lam nhìn lướt qua phòng ở, nói: "Đúng là nha đầu không hiểu chuyện, căn nhà tốt như vậy, lại đưa cho cái nhà kia, người trong nhà còn không có đủ chỗ ở! Thật sự là không hiểu chuyện!"
Bà tiến lên định bắt lấy Khương Điềm Điềm, Khương Điềm Điềm vốn lưu ý hành động hành động của bà, cô bay nhanh phát ra ngoài, hướng về sân bên cạnh hô to: "Vương thẩm cứu mạng! Cứu mạng a!!!"
Ngay khi Khương Điềm Điềm thoát được, cô ấy đã chạy ra khỏi sân, hướng về nhà họ Trần mà chạy.
Nữ nhân trung niên không nghĩ tới cô có thể hành động dứt khoát như vậy, ngây người, không kịp đuổi theo, hoàn hồn lại thì thấy Vương thẩm tay xách gậy cùng con trai con dâu đi tới: "Ai! Là ai!"
Khương Điềm Điềm lúc này cũng chưa chạy xa, cô dừng lại cước bộ, lớn tiếng kêu: "Con không biết đại thẩm này, bà ta tới cửa đòi nhà con, còn muốn bắt con đi!"
Vương thẩm biết nữ nhân trước mắt, trực tiếp XÌ một tiếng khinh miệt, nói: "Vợ Khương lão tử, bà là cái cọng hành gì mà chạy đến nhà người ta giương oai?"
"Đây là chuyện nhà chúng ta, Khương Điềm Điềm là cháu gái..."
"Mới không phải, cha tôi nói qua, nhà của chúng tôi không có thân thích nào hết! Người thân đều chết hết! Tôi căn bản không biết bà!!!" Khương Điềm Điềm siêu lớn tiếng: "Ai biết bà đang diễn cái trò ghê tởm gì? Không biết xấu hổ!"
"Mày tiểu tiện nhân này!" Nữ nhân trung niên không nghĩ sẽ bị Khương Điềm Điềm mắng chửi, tiến lên muốn bắt cô.
Vương đại nương nháy mắt một cái, hai người con bà lập tức bước lên phía trước: "Bà muốn làm gì!"
Thời điểm giữa trưa, nhà nào cũng có người, rất nhanh liền có người đi ra.
Cũng không biết là ai có nhãn lực như vậy, thế nhưng đi Trần gia mật báo.
Liền thấy