"Cô. . .là ai ?"
Mọi người đồng loạt nhìn cô, trong ánh mắt soi mói của những người này nhìn Khương Điềm Điềm, một giây. . . cô kinh sợ rồi!
Dũng khí vừa sinh ra hồi nãy chưa đầy một phút không còn miếng nào. Tuy rằng cô xuyên thành Khương Điềm Điềm, là Khương Điềm Điềm chân chính. Nhưng đến cùng do tuổi không lớn lắm, hoàn cảnh xa lạ làm con người ta hoảng sợ. Khương Điềm Điềm nhếch miệng, liền hóa thân "Điềm kinh sợ" .
"Tôi. . ."
Ánh mắt của cô nhìn đến Dương Quế Hoa, lập tức bước nhanh tới bên người Dương Quế Hoa, khoác lấy một cánh tay của bà. Thập phần quen thuộc.
Dương Quế Hoa: "? ? ?"
"Quế Hoa tẩu tử, đây là thân thích nhà tẩu à?"
Dương Quế Hoa bị Khương Điềm Điềm ôm chặt, rút cũng rút không được, khóe miệng bà co giật, trả lời: "Không phải, đây là con gái của Khương lão nhị. Đúng rồi, tại sao lại tới đây?"
Khương Điềm Điềm lập tức, nói: "Tôi muốn xin phép nghỉ thêm một ngày."
Dương Quế Hoa: ". . ."
Khương Điềm Điềm: "Ngày mai tôi có thể cùng mọi người đi công xã không?"
Dương Quế Hoa: ". . ."
Bà hít một hơi thật sâu, nghẹn một bụng lửa cháy ồm ồm, hỏi: "Cô đi công xã làm gì!"
Khương Điềm Điềm lập tức cầm lên bảo bối của mình nói: "Tóc của tôi có thể bán, tôi muốn đi công xã bán lấy tiền."
Dương Quế Hoa há mồm muốn nói gì đó, chỉ là còn chưa mở miệng, lại nghĩ đến điều gì liền thở dài một tiếng, nhìn về phía nam nhân trung niên khi nãy còn căn ngăn, hỏi: "Đội trưởng, nha đầu này chỉ là một cô nương, sống một mình cũng không dễ dàng, ngài xem. . ."
Đại đội trưởng cũng không làm khó xử Khương Điềm Điềm: "Buổi sáng ngày mai tới sớm một chút."
Khương Điềm Điềm lập tức gật đầu, giòn giã đáp: "Tốt."
Đại đội trưởng nhìn bộ dạng lôi thôi của cô, nhịn không được, nói: "Cô đi ra ngoài, sửa sang lại bản thân một chút."
Khương Điềm Điềm: ". . ."
Cô, người từ thế kỉ 21 xuyên về thập niên 60 lại bị một ông chú ghét bỏ, ah đúng, ông chú thoạt nhìn ít nhất bốn mươi, còn cô trước khi gặp nạn còn chưa tới hai mươi. (hỏng hiểu lắm ý của t.giả nên mìk edit y bản raw)
Khương Điềm Điềm yên lặng nhìn lên trời, cảm giác bản thân có chút đáng thương.
"Được rồi, trở về đi." Đại đội trưởng thấy cô ngẩn người, vẫy vẫy tay, nói.
Khương Điềm Điềm lúc này mới lấy lại tinh thần, cô bĩu môi, lại cúi đầu nhìn xem chính mình lần nữa, giống như là, đại khái như, khả năng giống, xác thực là, có chút lôi thôi nha.
"Nha."
Cô quay người đi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại quay đầu lại nhìn về phía đại thúc đang cầm gậy gỗ, sau đó nghiêng đầu nhìn về phía chàng trai bị đánh, chàng trai cao cao nhưng gầy, trẻ trung lại hào sảng. Tuy không phải là thanh niên trắng trẻo, nhưng khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, điển hình của mặt Giáo thảo. (Kiểu giống mí em trai học giỏi hay xuất hiện trong típ truyện thanh xuân vườn trường ấy ạ)
Chàng trai phát giác được ánh mắt của cô, nhíu mày nhìn sang.
Khương Điềm Điềm bắt gặp được tầm mắt của hắn, ánh mắt một lần nữa rơi vào đại thúc bên cạnh, có chút bừng tỉnh hiểu ra. Sôi nổi rời đi, thật giống như mỹ nữ nhảy ra cứu gấu chó vừa rồi không phải là cô vậy.
Về phần hiểu ra cái gì, thì không một ai biết được!
Người trong đại đội: "? ? ?"
Kế toán Trần sâu kín nhìn về phía con trai, gương mặt lạnh như quan tài hỏi: "Lão Lục, con biết nha đầu này?"
Giáo thảo lập tức lắc đầu: "Không biết! Cha, ngài như thế nào có thể giác ngộ thấp như vậy! Con cần phải biết cô ấy, thì cổ mới có thể bênh vực lẽ phải sao? Người ta thấy việc bất bình liền lên tiếng không được sao?"
Kế toán Trần chưa đầy một giây liền nổi nóng, "Mày lại cãi, tao đánh chết mày đồ ranh con."
"Ah! Gϊếŧ người rồi! ! !"
Sân đại đội liền liên tiếp phát ra tiếng thét như gϊếŧ heo.
Bất quá lúc này đây, Khương Điềm Điềm đã đi xa, cô không trực tiếp về nhà, mà là nghe lời Vương Thẩm đến cánh rừng nhặt củi. Có lẽ bởi vì tối hôm qua vừa mới mưa, nhánh cây có chút ẩm ướt, nên không có người đến nhặt, Khương Điềm Điềm thuận lợi thu hoạch rất tốt.
Khương Điềm Điềm trước đây có bao giờ phải làm những việc như vậy! Tuy nhiên hoàn cảnh bây giờ khó khăn, Khương Điềm Điềm ngược lại không có cảm giác gian khổ gì. Nghèo một chút, tồi tàn một chút, thậm chí muốn cái gì đều chính mình làm. Nhưng nghèo vui vẻ mà!
Tâm tình tốt, làm cái gì cũng tốt.
Cô tới tới lui lui vài lượt nhặt được củi lửa. Lại đi bờ sông lui lui tới tới vài lần lấy nước. Nước sông không thể uống được, nhưng Khương Điềm Điềm định dùng để tắm nên cũng chả sao. Trong thôn có miệng giếng, một cái đông một cái tây, khoảng cách từ nhà Khương Điềm Điềm tới đều không gần. Ngược lại con sông nhỏ cách nhà Khương Điềm Điềm không xa, thuận tiện hơn rất nhiều.
Việc nhặt củi xách nước đều rất mệt a, đã muốn nửa cái mạng nhỏ này của cô. Nhưng Khương Điềm Điềm không bỏ cuộc, vẫn phải nấu nước nóng, tắm sạch một lượt, thật sự là quá dơ rồi.
Cũng không biết nguyên chủ bao lâu rồi chưa tắm rửa, Khương Điềm Điềm chà xát trên người liên tiếp rớt xuống bụi bẩn, tóc của cô càng đáng sợ hơn, quá dài để có thể gội sạch. Cô lại càng kiên định, quyết tâm đem mái tóc này đem bán.
Tắm rửa xong, không hề khoa trương chút nào, Khương Điềm Điềm cảm thấy bản thân tối thiếu phải rớt hai cân bụi đấy.
Khương Điềm Điềm cũng có chút thông minh, bởi vì nấu nước tắm rửa, cho nên cô trực tiếp đặt trong bếp lò mấy củ khoai lang, làm vậy đỡ phải phiền toái nấu cơm tối.
Cô đem chum nước bình thường để nước giếng múc ra bỏ vào nồi nấu lên lại bỏ thêm chút đường đỏ, một bên nấu nước một bên nướng khoai lang, một ngày này trôi qua còn khá suôn sẻ.
Ở nông thôn không có đồng hồ, muốn thức dậy cũng phải dựa vào đồng hồ sinh học, Khương Điềm Điềm vừa xuyên qua, lại làm việc trọn vẹn một ngày, mặc dù ngủ rất sớm, vẫn như cũ dậy trễ ah. Cũng may, bởi vì biết rõ hoàn cảnh một cô gái đáng thương như cô cần phải bán tóc để kiếm tiền, cho nên đội mới không có trực tiếp bỏ cô lại mà đi. Dương Quế Hoa sáng sớm hấp tấp chạy lại đạp cửa nhà cô.
"Khương Điềm Điềm, mở cửa ah, tôi biết rõ cô ở nhà!"
Ma âm xuyên thẳng lỗ tai, Khương Điềm Điềm lầu bầu ngồi dậy, cô lê giày vội vàng chạy tới cửa mở chốt.
Nếu như đây không thập niên 60, cô thực sự hoài nghi Dương Quế Hoa là fan hâm mộ Tuyết di lâu năm rồi. (nếu có cơ hội QQ cũng muốn xem thử Tuyết di đã làm gì mà làm t.giả ám ảnh đến v ahhh)
Dương Quế Hoa hấp tấp nói: "Cô thế nào còn chưa đi nữa? Nhanh lên..! Chúng ta lập tức xuất phát!"
Thời gian cấp bách, Khương Điềm Điềm cũng không kịp thu thập cái gì, vội vàng mặc xong quần áo, khóa cửa đi theo Dương Quế Hoa hướng đại đội mà chạy. Khương Điềm Điềm là