Khương Điềm Điềm ước chừng mình đã nghỉ được năm này, phải bắt đầu làm việc thôi.
Đương nhiên, cô cũng không có loại cảm giác này, dù sao, cô xuyên tới cũng chưa tới năm ngày đây này.
Công việc của Khương Điềm Điềm rất nhẹ nhàng, bất quá nhẹ nhàng thì cũng có mặt tốt cùng không tốt. Công việc này không mệt người nhưng mà , ngoại trừ hài tử choai choai, đây là nghề có công điểm thấp nhất trong thôn rồi.
Tuy biết là như vậy, nhưng ngày đầu tiên làm việc, Khương Điềm Điềm mệt đến nổi thiếu chút nữa khóc thút thít rồi.
Cô cho rằng đào hố giấu đồ đạc rất mệt a; cô cho rằng xách nước nhặt củi rất mệt a rất mệt a; nhưng khi chân chính bắt đầu làm việc, cô mới hiểu được, trách không được đều nói nhân dân lao động là vinh quang đây này! Thật sự là, rất mệt mỏi.
Cô kinh hãi, lộc cộc băm đồ ăn cho heo mà ỉu xìu héo úa.
Một hồi tiếng bước chân truyền đến, Khương Điềm Điềm lập tức giữ vững tinh thần, nhanh nhẹn ra dáng băm băm nhiệt tình: "Này ôi!!!, này ôi!!!!"
"Đừng giả bộ, cỏ heo này của cô cũng không đủ ah!" Am thanh của nữ nhân trung niên vang lên, Khương Điềm Điềm quay ra nhìn, lại ỉu xìu cúi đầu, đây là Vương tẩu cùng cô phụ trách chuồng heo.
Thôn của bọn họ vốn gọi là "Vương gia thôn", cho nên họ Vương đặc biệt nhiều. Bất quá về sau vì hưởng ứng lời kêu gọi, nên đại đội bọn hộ từ "Vương gia thôn" đổi thành "Phong Thu Đại Đội" . Tuy thời gian Khương Điềm Điềm xuyên qua ngắn, nhưng cũng biết rõ ràng rồi, thôn này hơn phân nửa đều họ Vương đây này.
"Được rồi được rồi, xem chút sức lực này của cô, chút cỏ heo mà băm lâu như vậy, để tôi làm cho, cô lại đi nhổ chút cỏ về đây." Vương tẩu có tính tình mạnh mẽ, không thể chịu được khi thấy Khương Điềm Điềm chậm chạm như vậy, bà vẫy vẫy tay, liền đem Khương Điềm Điềm đẩy ra.
Kỳ thật công việc của Điềm Điềm so Vương tẩu nhẹ nhàng hơn nhiều. Công việc trong chuồng heo này, Vương tẩu là chủ lực, cô bất quá chỉ có thể coi là trợ lý. Làm đồ ăn cho heo, cho heo ăn, dọn dẹp chuồng heo, thậm chí heo có chút bệnh vặt cũng là tẩu ấy xử lý, cho nên tẩu ấy ở trong đại đội nhận được điểm tối đa là mười công điểm; Khương Điềm Điềm với tư cách là trợ lý chỉ có thể băm chút cỏ heo, ngẫu nhiên giúp đỡ cho heo ăn mà thôi.
Khương Điềm Điềm ánh mắt như sao sáng cảm động: "Vương tẩu tử, tẩu thật tốt."
Vương tẩu mắt trợn trắng: "Nếu không phải nhận của Từ Thúy Hoa một khối vải đỏ, chắc tôi rãnh mà quản cô! Đi đi đi!"
Khương Điềm Điềm: ". . . ? ? ?"
Cô cầm theo rổ, hướng rừng cây mà đi, cả người có chút mê mang, khó hiểu.
Từ Thúy Hoa. . . Cũng đưa Vương tẩu một khối vải đỏ?
Khương Điềm Điềm cảm giác mình cũng là một đứa bé thông minh, lanh lợi, thế nhưng mà, lúc này đây cô một chút cũng không hiểu nổi con người của Từ Thúy Hoa! Cô tìm một tảng đá ngồi xuống, rồi tự hỏi mẹ kế Từ Thúy Hoa rốt cuộc là người như thế nào!
"Điềm Nha Đầu!" âm thanh có chút vội vàng của một nữ nhân vang lên.
Khương Điềm Điềm nhìn lại, thì ra là Vương thẩm cách vách nhà cô. Xét thấy quan hệ hai người mười phần tốt đẹp, cô liền mỉm cười: "Vương thẩm, tại sao thẩm tới đây?"
Vương thẩm vui vẻ, rạo rực: "Còn không phải tìm con sao?"
Vương thẩm cảm thấy, mình thật sự là bà mối đệ nhất của Phong Thu Đại Đội, ai so cũng kém! Bà lôi kéo tay nhỏ Khương Điềm Điềm dò xét cô, nhìn từ trên xuống dưới, từ trái sang phải, hết sức hài lòng gật đầu: "Con lớn lên xác thực đẹp mắt."
Khương Điềm Điềm: "? ? ?"
Cô gãi đầu, hỏi: "Con lớn lên đúng là đẹp, cái này có nghi vấn gì sao?"
Vương thẩm co giật khóe miệng một chốc, không có cách nào đáp trả.
Nhưng mà nghĩ đến điều gì đó, bà lại cao hứng lên, nói: "Còn có, tính tình cũng có chút được." bà nhìn kiểu gì cũng có cảm giác hài lòng.
Khương Điềm Điềm phồng hai má, hỏi: "Thẩm có chuyện gì nha?" Kỳ kỳ quái quái thật đó.
Vương thẩm thần bí, lại có ý cười, nói: "Điềm Nha Đầu ah, thời điểm người mẹ kế của con rời đi, không phải nhờ thẩm lưu ý tìm đối tượng cho con hay sao? Chuyện này thẩm một mực để ở trong lòng, mà còn rất quan tâm đây này! Mấy ngày nay thẩm đều suy nghĩ, người như nào có thể xứng với con nha. Cô nương lớn lên thực đẹp mắt, làm sao nhẫn tâm tìm cho con một bãi cứt trâu!"
Khương Điềm Điềm lập tức nghiêm chỉnh đáp: "Lớn lên xấu, con không thèm!"
Loại sinh vật nam nhân này, có nhiều tâm tư mờ ám nhất, cha cô tuy là tiểu bạch kiểm, không được coi là anh tuấn tiêu soái, nhưng cũng là người có vẻ ngoài nhìn đàng hoàng, chất phác. Rồi thì sao, cho dù lớn lên không xấu nhưng có tâm tư cũng xấu đó thôi? Còn không bằng tìm một người lớn lên soái! Tối thiểu cũng được cảnh đẹp ý vui, sau này nếu có tách ra cũng không thiệt thòi. (Chị nhà thiệt thực tế ah)
Vương thẩm lại bị chẹn họng, cũng may tiếp xúc vài ngày, bà có chút hiểu rõ tính tình Khương Điềm Điềm, nên dứt khoát không để trong lòng, nói: "Đẹp mắt đẹp mắt, trong thôn chúng ta hắn được coi như người đẹp mắt nhất rồi. Không chỉ lớn lên đẹp mắt, còn tốt nghiệp trung học đây này! Là người có văn hóa hiếm có, trong nhà lại có điều kiện. Cha hắn là kế toán đại đội ta, mẹ hắn cũng là người giỏi giang từ trong ra ngoài, không dễ chịu thiệt. Trong nhà sáu anh em, hắn thứ sáu. Một chị gái, hai ba bốn năm đều là anh trai, đã lập gia đình hết. Trong nhà sống rất tốt!"
Khương Điềm Điềm mày cong cong, hỏi: "Cái việc tốt này, làm sao có thể tiện nghi cho một cô nương mồ coi như con?"
Tốt, thật tự hiểu lấy mình!
Vương thẩm: ". . ."
Bà có chút xấu hổ, nói: "Nhà hắn mọi thứ đều tốt, anh em trong nhà cũng hòa thuận, chỉ có điều. . . Tiểu tử này, có hơi lười."
Vương thẩm cũng hiểu được, đều cùng một thôn, loại chuyện này đâu dấu diếm được, dứt khoát nói trắng ra: "Hắn đọc qua nhiều sách vở, ngược lại nhìn giống người thành phố, cả ngày nhân mô cẩu dạng(1). So với người khác thì hắn hơi lười. Bất quá con cũng đừng cảm thấy thẩm gài con, thẩm đã đáp ứng giúp con xem xét, không khả năng đi lừa gạt con. Hắn tuy lười một chút, nhưng nhà hắn vẫn chưa phân gia(ở riêng, tách hộ)! Hắn là con út, con gả cho hắn, không sợ thiệt thòi."
Nhân mô cẩu dạng(1): nghĩa đen là chó đội lốp người, nhưng mà trong cau này lại có nghĩa khác là khen anh nhìn rất ra dáng phong độ, chỉnh chu. ????)
Khương Điềm Điềm bừng tỉnh đại ngộ, nói: "Thầm nói chính là cái người bị đánh hôm ở đại đội sao?"
Vương thẩm vỗ đùi, gật đầu: "Đúng thế, là hắn!"
Bà sợ Khương Điềm Điềm không muốn, tiếp tục khích lệ: "Đại tỷ hắn lấy chồng ở trấn, anh rể là trợ lý công xã, chị gái cũng bán hàng ở trong chỗ cung ứng và tiếp thị của công xã. Các anh trai thì làm việc ở trong công xã, rất có năng lực. Lão ngũ Trần gia tham gia quân ngũ, cũng là người có tài! Nhà hắn có điều kiện tốt như vậy cho dù hắn lười thì vẫn còn rất nhiều người muốn