Có lẽ tác giả viết cảnh ngộ bi thảm lúc nhỏ của nữ chính, chính là vì muốn mài mòn góc cạnh của cô bé khi trưởng thành, là vì xây dựng hình ảnh bạch liên hoa cúi đầu nhẫn nhục, là bởi vì để nam chính và nam phụ ngược càng sướng hơn.
Nhưng mà lúc mấy đoạn văn miêu tả đó biến thành hiện thực, trước mắt tỷ đệ nữ chính không khác gì so với nàng.
Bọn họ đều là một cá thể độc lập, tồn tại trong thế giới này, là người sống sờ sờ.
Cũng là người đáng thương! Hạ Du Du than nhẹ, trả lời: “Ta đảm bảo, ngươi có quyền giải thích.
”Nói xong, phía bên kia cánh cửa không hề truyền tới tiếng trả lời.
Triệu thị nhìn mà tinh thần căng thẳng, trong đầu đều đang suy nghĩ chút nữa phải giải thích như thế nào.
Tuyệt đối không thể để người ta biết mình đến trộm trẻ đem bán!Trong mắt lóe lên tia tàn độc, trong lòng nghĩ, tốt nhất con bé chết tiệt kia biết điều chút, không thì!.
Kẽo kẹt.
Cửa mở rồi.
Chỉ mở ra một khoảng nhỏ.
Tiểu Yên Nhiên đỏ mắt nhìn Hạ Du Du đứng ngoài cửa, lùi về phía sau, để nàng đi vào.
“Đại muội, muội cẩn thận chút!”Hạ Đại Sơn dặn dò Hạ Du Du, lại thét về phía Tiểu Yên Nhiên: “Con nhóc kia, dám làm đại muội ta bị thương, để xem chút nữa ta xử lý ngươi thế nào!”Tiểu Yên Nhiên bị biểu cảm hung dữ của hắn ta dọa cả người cứng ngắc, mặt trắng bệch.
Hạ Du Du quyết đoán đóng cửa, ngăn chặn tầm nhìn của hai người.
Tiểu Yên Nhiên không dám lại gần nàng, sau khi nàng bước vào, đã vội vàng dẫn đệ đệ lùi về phía bên kia bàn vuông.
Hạ Du Du không lại gần, quan sát Tiểu Yên Nhiên, phát hiện mặc dù trên người cô bé bẩn thỉu, trên mặt còn dính vài vết máu, nhưng nhìn thì không hề bị thương, đôi mắt đen láy tràn ngập cảnh giác.
Mà trong lòng ôm tiểu phản diện, đang thút thít, ôm cánh tay luôn la đau.
“Thằng bé bị thương rồi?” Hạ Du Du chỉ đệ đệ hỏi: “Nhìn có vẻ rất khó chịu, có cần giúp đỡ không?”Tiểu Yên Nhiên không ngờ sau khi Hạ