Hai đứa nhỏ vốn đã gầy yếu, tay chân lèo khèo, trông yếu ớt như có thể tùy tiện bẻ gãy, Triệu thị cũng mặc kệ, tay dùng lực rất mạnh.
Hai tỷ đệ hoảng sợ giãy dụa gào lên, tỷ tỷ che chắn đệ đệ ở sau lưng, dùng cả tay chân đạp đánh Triệu thị, nhưng bởi vì đói lả không có sức, không thể tránh né hoàn toàn.
Tỷ tỷ chỉ có thể được ăn cả ngã về không, bắt lấy cánh tay Triệu thị, hung hăng cắn một cái.
"Á! Con tiểu tiện này muốn chết à!"Triệu thị bị đau kêu to, trên mặt lộ ra sự hung ác, cầm lấy một cành cây khô trong đống củi, quất về phía tiểu nha đầu.
Tiểu nha đầu hoảng sợ, vội vàng quay lưng ôm chặt đệ đệ vào trong lòng.
mẹ mìn đang đứng một bên nhìn cũng đổi sắc mặt, nói với Triệu thị: "Nương tử Hạ gia, ngươi đánh hỏng rồi ta sẽ không lấy nữa đâu!"Triệu thị bị tỷ đệ Lục Yên Nhiên chọc giận, hoàn toàn không nghe lọt tai lời mẹ mìn, trong đầu chỉ muốn dạy dỗ hai đứa con hoang không nghe lời này một trận, gần như là dùng hết mười phần lực vung cành cây! Hai tỷ đệ nữ chính vốn đã gầy đến chỉ còn da bọc xương, sao có thể chịu nổi một roi này của Triệu thị?Vút---Tốc độ cực nhanh.
Mắt thấy cành cây khô sắp rơi xuống tấm lưng gầy yếu của tiểu nha đầu, đột nhiên bị một bàn tay trắng nõn tinh tế nắm chặt.
Năm ngón tay siết chặt.
Sau vài tiếng rốp rốp vang lên, cành cây thô dài tầm một mét bị bẻ gãy ở giữa thành hai đoạn, rơi lạch cạnh xuống đất, lăn vài vòng, lăn đến bên chân Hạ Du Du.
"Đại muội, ngươi, ngươi! "Triệu thị khẽ buông tay, nửa đoạn cây còn lại cũng rơi trên mặt đất, giống như gặp quỷ, trừng to mắt nhìn Hạ Du Du.
"Ha