Lý Ngũ Nha cười xoa xoa đầu Lý Thất Lang, vừa định nói gì đó thì sắc mặt lại đột nhiên biến đổi.
Không phải tam ca và nương đã rút quân về đồn rồi ư?Y đến trạm dịch từ bao giờ vậy?Lý Ngũ Nha “nhìn” trạm dịch trong đại đường, Lý Tam Lang bị một nam tử cường tráng đẩy xuống đất mà cảm thấy máu trong người đều sắp đông lại.
Năm năm sau khi xuyên không, tuy điều kiện sống thiếu thốn nhưng phụ mẫu huynh tỷ đều vô cùng yêu thương nàng, nàng đã coi họ như người nhà từ lâu.
Giờ phút này nhìn thấy thân huynh bị ức hiếp, trái tim Lý Ngũ Nha như bị thứ gì đó đâm mạnh vào.
“Thất Lang, đệ tiếp tục trốn ở chỗ này, tỷ rời đi một chút rồi sẽ về nhanh thôi.
Lý Thất Lang âu yếm cầm bạc vụn không muốn rời tay, hai mắt sáng lên.
Ngũ tỷ rời đi một lát đã mang bạc về, chẳng lẽ…“Ngũ tỷ, tỷ lại định đi nhặt bạc sao? Vậy tỷ nhớ nhặt nhiều chút nha!"Lý Ngũ Nha: "! " Nàng vỗ vỗ đầu Lý Thất Lang, dặn dò cậu bé phải cất giấu bạc và trốn cho kỹ, sau đó bước nhanh rời đi.
…Đi tới cửa ngầm, Lý Ngũ Nha không đi ra ngoài ngay lập tức mà suy nghĩ mình phải làm sao để cứu được Lý Tam Lang.
Đúng lúc này, Lý Tam Lang bị một tên nam tử cường tráng xô đẩy ra khỏi đại sảnh, đi thẳng về hướng phòng bếp bên này.
Thấy vậy, hai mắt Lý Ngũ Nha sáng ngời, không lề mề nữa bèn nhanh chóng bật công tắc, đi ra khỏi đường hầm.
Nàng cầm thanh kiếm vừa mới lấy được lên, trốn vào cửa sau nhà bếp.
"Tiểu tử thối, nhanh lên cho ta!”Tên nam tử cường tráng vung roi lên lưng Lý Tam Lang, trong nháy mắt, trên lưng Lý Tam Lang đã hiện ra một vết máu.
Lý Ngũ Nha trốn ở cửa yên lặng quan sát, nàng nắm chặt trường đao trong tay, vẻ mặt căng thẳng, ánh mắt lạnh nhạt như thể thợ săn thủ thế chờ đợi.
“Rầm!”Lý Tam Lang bị đẩy mạnh phòng bếp, bị đá văng xuống đất, lập tức ngã nhoài ra.
Y vừa định chống tay đứng lên nhưng khóe mắt lại đảo qua Lý Ngũ Nha trốn sau cửa, hai mắt tức khắc