"Là một đại thúc miệng đầy râu mép.
""Vị đại thúc ấy tới phòng bếp trộm thức ăn, ta trốn trong đống củi nên thấy được.
""Vốn ông ta định trộm xong sẽ đi, nhưng ai ngờ bên ngoài đột nhiên loạn cả lên, sau đó ông ta trốn lên nóc nhà.
" Nàng nói xong, lại chỉ chỉ vào thi thể gã cao to dưới đất.
"Sau khi người này vào, trông thấy đại thúc trên nóc nhà, đại thúc nhảy xuống đâm người này hai đao, đợi người này chết thì ông ta đã không thấy tăm hơi.
""Sau đó nữa thì ông tới.
"Hô Diên Hạ híp hai mắt nhìn chằm chằm vào Lý Ngũ Nha.
Lý Ngũ Nha rụt rụt cổ, bày ra vẻ cực kỳ sợ hãi.
"Tại sao ngươi lại ở phòng bếp?"Trên mặt Lý Ngũ Nha hiện lên chút mất tự nhiên, nàng cúi đầu khẽ giọng nói: "Ta cũng tới đây trộm đồ ăn.
" Nói xong, nàng lại ngẩng đầu giải thích thêm: "Ta chỉ trộm phân nửa cái bánh bao khô không nhân, không trộm nhiều.
"Hô Diên Hạ vuốt v e chuôi đao trong tay, kẻ tự cao tự đại như gã, không cho rằng một đứa oắt con mới năm tuổi dám nói dối dưới ngay con mắt tinh tường của gã.
Lại lùi một bước nói, coi như nàng muốn lừa gã, thì cũng không thể làm kín kẽ như thế này được.
Hô Diên Hạ đã tin tưởng lời Lý Ngũ Nha nói: "Nếu gặp lại người nọ, ngươi có thể nhận ra hắn không?"Bên ngoài có Trang Ngọc Đường, bên trong lại có cao thủ không rõ ý đồ, điều này làm gã hơi lo lắng.
Chẳng qua khi nghĩ tới mật tín mà Hô Diên Cát đã mang đi, gã lại thoáng thả lỏng hơn một ít.
Nhưng nếu có thể, gã vẫn muốn tìm ra người ta sẽ tốt hơn.
Lý Ngũ Nha vội gật đầu liên hồi: "Có thể!"Mãi tới lúc này, Hô Diên Hạ mới thôi ý định giết chóc, gã quan sát phòng bếp rồi hỏi: "Đồ ăn ở đâu?"Lý Ngũ Nha chỉ vào tủ bát, sau đó không chờ gã ra lệnh, nàng đã cực kỳ tích cực chạy tơi mở cửa tủ ra, hai rổ bánh bao khô không nhân đầy ắp lập tức xuất hiện.
Hô Diên Hạ nhìn thấy thì buông lỏng tinh thần một chút.
Bấy giờ, Lý Tam Lang