Nàng đã đến mức ăn lại thức ăn thừa của người khác, thế mà nàng vẫn cảm thấy tốt và hạnh phúc.
Cuộc sống này quá khổ, thật sự rất muốn khóc!Lý Ngũ Nha ôm cái bụng teo tóp dẫn Lý Thất Lang ra khỏi phòng chứa củi, vừa đi ra ngoài liền nghe thấy tiếng động từ sân trước truyền đến, không lâu sau liền nhìn thấy dịch thừa tóc hoa râm bước nhanh đến.
Nhìn thấy dịch thừa, Lý Ngũ Nha lập tức bày ra khuôn mặt tươi cười, dẫn theo Lý Thất Lang chạy tới, từ xa đưa tay chào đón, vô cùng nhiệt tình.
Đối mặt với sự sống còn, sĩ diện và tôn nghiêm chẳng là gì, no bụng mới là việc chính.
Dịch thừa không tìm được Kim Nguyệt Nga ở phía sau bếp, còn đang buồn rầu, khi nghe thấy giọng nói của Lý Ngũ Nha cùng Lý Thất Lang liền vui mừng khôn xiết, vội vàng vẫy tay về phía hai người.
“Ngũ Nha à, mau lại đây, dịch thừa gia gia có việc muốn nhờ ngươi giúp.
”Nghe vậy, trong lòng Lý Ngũ Nha cũng rất vui vẻ: “Dịch thừa gia gia, có chuyện gì vậy?” Nhờ người giúp đỡ làm gì có chuyện không công, chắc chắn sẽ có thức ăn!Dịch thừa hiền từ nói: “Nhị Ngưu ca của ngươi bị thương, nương ngươi tới đồn điền từ trưa rồi, chắc giờ vẫn chưa về, không phải ngươi biết băng bó vết thương sao, ngươi có thể đi chữa trị cho Nhị Ngưu được không?”Kim gia là thợ săn trong núi, hằng năm đều bôn ba khắp núi Thiên Sơn, không chỉ biết săn bắt mà còn biết hái thuốc, qua mấy thế hệ, người trong Kim gia đều ít nhiều hiểu được chút dược lý.
Ngày thường, nếu người trong quân doanh bị đau đầu nhức óc hay bị thương đều tới nhờ nương của Ngũ Nha xem trước, nếu không trị được nữa thì mới cân nhắc tới việc đi tìm đại phu.
Hẳn là tiểu nha đầu Ngũ Nha này đã nhìn thấy nương mình xử lý miệng vết thương, cũng biết được chút ít da lông, lần trước có một tiểu nhị ở trạm dịch bị đánh, chính nàng đã giúp hắn băng bó vết thương.
Sau đó tiểu nhị kia cũng không xảy ra chuyện gì, nghỉ ngơi mấy ngày là bình phục trở lại, điều này cũng giúp hắn tiết kiệm được một mớ tiền đi khám đại phu.
Lý Ngũ Nha liếc nhìn dịch