Các con muốn xách đồ, ta không trông mong nổi, hay là để Đại Lang đi với chúng ta đi.
Lý Ngũ Lang và Lý Lục Lang không chịu, vội vàng đi lên làm nũng với Lý lão phu nhân.
Ngoại trừ Lý Thất Lang, bọn họ là hai nam nhi nhỏ nhất nhà, bình thường Lý lão phu nhân yêu thương bọn họ nhất.
Nhìn khuôn mặt đầy mong đợi của tôn tử, Lý lão phu nhân hơi do dự, nhưng tháng chạp là lúc huyện thành đông đúc nhất, năm ngoái ở trong đồn trú đã có hai đứa trẻ bị kẻ buôn người lừa đi.
Năm nay, Ngũ Lang và Lục Lang cũng chỉ mới bảy tám tuổi, chính là độ tuổi thích chạy loạn nhất, cánh tay và đôi chân già của bà ta không trông nổi chúng, Đại Lang cũng là một đứa trẻ hiểu chuyện, nhưng đưa theo hai tôn tử thì bà ta thật sự không yên tâm.
Suy nghĩ một chút, Lý lão phu nhân chợt nhìn Kim Nguyệt Nga: "Tức phụ của lão đại, Ngũ Nha và Thất Lang còn quá nhỏ, trời lại lạnh như vậy, ngươi đừng đưa bọn nó đi nữa, đưa Ngũ Lang và Lục Lang đi thôi.
Có tức phụ của lão đại trông chừng, như vậy hẳn là đủ rồi.
Nghe được câu này, Lý Ngũ Nha đã sớm tức giận cả một bụng lập tức cười: "Nãi, ta từng gặp lão nhân thiên vị, nhưng có thể thiên vị quá mức như người thì thật đúng là hiếm có trên thế gian.
Nghe vậy, Lý lão phu nhân nổi giận, Lý lão gia cũng nhíu mày, nhìn Lý Ngũ Nha bằng vẻ mặt không vui.
Cũng không đợi hai người nói chuyện, Lý Ngũ Nha lại vô cùng nghiêm túc nói thêm một câu: "Nãi, người thật sự không giống mẫu thân ruột của phụ thân ta.
"Đã gần một năm rồi, phụ thân của ta không có quay về, hôm nay chúng ta là đi thăm ông ấy, không phải đi chơi, kêu mẫu thân bỏ lại ta và Thất Lang, đưa Ngũ Lang và Lục Lang đi, lời như vậy mà người cũng có thể nói ra khỏi mồm.
"Ngươi! Lý lão phu nhân nổi giận