Chương 5. Ngủ chung giường
Tác giả: Tang Vô Kỳ
Edit: Left dimple
Mẹ Mạnh giúp hai đứa nhỏ rửa mặt xong liền trở về phòng mình, giữ lại hai cậu nhóc ở trong phòng trợn tròn mắt nhỏ.
"Tui muốn ngủ bên trong, tui còn muốn một mình đắp một cái chăn." Mạnh Thương nói xong liền bò vào trong giường, sau đó chiếm lấy hết chăn.
Vân Lâm đành phải ngủ ở bên ngoài giường, cũng không có đắp chăn, đương nhiên đây là khổ nhục kế của anh. Anh tin Thương Thương nhất định sẽ mềm lòng
Mạnh Thương ngủ một hồi chính là ngủ không được, bình thường đều là cậu ngủ một mình, ưi...cậu không quen ngủ cùng người khác, nhìn Vân Lâm đối mặt với cậu ngủ rụt lại thành một đoàn chăn cũng không có, cảm giác thật đáng thương cậu có chút mềm lòng.
Cậu dịch người bên cạnh Vân Lâm, thật cẩn thận đem chăn chia cho nam chính một tẹo. Như vậy cậu sẽ không băn khoăn nữa, trong lòng cậu nghĩ như vậy liền ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi Mạnh Thương hô hấp vững vàng, Vân Lâm mở mắt nở nụ cười, thật cẩn thận ôm Mạnh Thương cục cưng vào trong ngực.
“Ngủ ngon, tức phụ” tiểu Vân Lâm lặng lẽ ở bên tai Mạnh Thương nói.
Buổi sáng, Vân Lâm tỉnh lại trước, nhìn Mạnh bảo bối thơm thơm còn đang ngủ, anh giúp Mạnh Thương đắp chăn xong, sau đó cẩn thận xuống giường rửa mặt.
Lúc Mạnh Thương còn đang mơ mơ màng màng, đồng hồ báo thức đột nhiên vang lên, cậu dùng chăn đắp lên đầu mình, ý muốn che tiếng đồng hồ báo thức đi.
Vân Lâm rửa mặt đi ra liền nhìn thấy tiểu tức phụ bị đồng hồ báo đánh thức sủng nịch nở nụ cười.
"Tiểu heo lười rời giường thôi, mặt trời sắp phơi mông rồi.”
“Ân…… Tui đã biết, anh đừng đụng tui” giọng nói tức giận từ trong ổ chăn truyền ra.
Vân Lâm nghe được tiếng cậu, không nghĩ tới tiểu tức phụ rời giường tức giận còn rất lớn. Anh cũng rất muốn cho Mạnh Thương ngủ thêm, nhưng lúc vừa mới rửa mặt anh đã cam đoan với Mẹ Mạnh sẽ dẫn đệ đệ xuống ăn sáng, không thể không gọi Mạnh Thương dậy.
"Bảo bối, ngoan a, ca ca giúp em mặc quần áo" Nói xong Vân Lâm đem Mạnh Thương từ trong chăn ôm ra, anh lấy quần áo đã lấy sẵn mặc vào.
Có người hầu hạ đương nhiên tốt rồi, Mạnh Thương buồn ngủ làm nam chính giúp cậu mặc quần áo, lắc lư đi về phía phòng rửa mặt.
Vân Lâm nhìn bộ dạng này của bảo bối lắc lắc đầu thật sợ cậu ngã, đi theo Mạnh Thương vào phòng rửa mặt giúp cậu vắt kem đánh răng, cầm khăn mặt trong tay, tùy thời chuẩn bị giúp Mạnh Thương lau mặt.
Mạnh Thương hưởng thụ nam chính phục vụ, trong lòng nghĩ người này cũng không tệ lắm, biết điều a.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa
"Bảo bối có dậy không, mẹ vào đây" Mẹ Mạnh vào phòng thấy trên giường không có ai, đi về phía phòng rửa mặt.
"Wow! Hai vị tiểu soái ca thật giỏi nha, đều tự mình rửa mặt rồi! Đi thôi, đi xuống ăn sáng nào!”
"Dạ, dì Mạnh”
“Đã biết mẹ” hai đứa nhỏ trăm miệng một lời.
Xuống dưới lầu, bà Mạnh và ba Mạnh đã ngồi ở bàn ăn.
"Mau đến đây, mau đến tâm can bảo bối của bà nội, ngồi bên cạnh bà nội Lâm tiểu tử cũng tới đây." Bà nội Mạnh nhìn thấy cháu trai liền hưng phấn nói.
Mẹ Mạnh sắp xếp hai đứa con nhỏ ở giữa bà và bà Mạnh để tiện chăm sóc hai đứa nhỏ.
"Ba, ba có biết