CHƯƠNG 18
Điện thoại di động của Thẩm Mộc Bạch vang lên và tiếng la hét của Ngô Trung Trạch vang lên ngay sau khi được kết nối: "Anh Thẩm, xin hãy lộ mặt ra đi nào, Triệu Húc Phong nói rằng anh bị bắt cóc và cả thế giới đang tìm kiếm anh, nhà vệ sinh nữ ở câu lạc bộ đều bị anh ấy lật tung lên!"
“Lát nữa sẽ đến.” Thẩm Mộc Bạch xoa xoa trán, cúp điện thoại rồi lại liếc nhìn Nguyễn Du Du, mới nhớ ra cô chỉ ăn một bát mì gói, “Du Du, cô có muốn đi câu lạc bộ không, tùy ý cô gọi món để ăn?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Du Du chỉ ăn mì gói, còn lâu mới thỏa mãn về khẩu phần ăn lẫn hương vị. Nghe thế cô liền lập tức gật đầu, "Được."
Thẩm Mộc Bạch lái xe, Nguyễn Du Du ngồi ở ghế phụ, suy nghĩ một chút về cuộc trò chuyện vừa rồi, "Nếu đã có tập đoàn Dược Hoa, tại sao mọi người lại nói về anh......"
“Mọi người nói tôi là đồ vô dụng?” Đôi mắt của Thẩm Mộc Bạch không hề biểu lộ cảm xúc, “Chuyện này tôi không quan tâm, bọn họ nói cái gì cũng được.”
“Vậy thì không ai biết Dược Hoa là của anh?” Nguyễn Du Du nghiêng đầu tò mò hỏi.
“Một vài người bạn xung quanh biết, vì tôi không thích giao du quá nhiều nên họ không công khai khắp nơi”.
Nguyễn Du Du cúi đầu suy nghĩ một chút, buổi sáng tất cả người thân đều vây quanh Thẩm Vinh Hưng và Đường Tùng Phương để lấy lòng, chung quanh cũng không có ai tới quấy rầy anh. Đấy là hoàn cảnh lúc ở nhà và nếu giao lưu bên ngoài sẽ chỉ tồi tệ hơn. Nếu những người khác biết rằng anh trở thành chủ sở hữu của tập đoàn Dược Hoa khi còn trẻ, sẽ không có sự bình yên nào xung quanh anh nữa.
“Anh Thẩm, khiêm tốn giữ kẽ thế này là rất tốt, xin giữ vững phong độ về sau.” Nguyễn Du Du cũng không muốn ngày sau khi đi ra đường với anh lại bị mọi người vây quanh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Mộc Bạch cười nhẹ.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
……
Trong phòng riêng ở câu lạc bộ, Ngô Trung Trạch đang ôm chặt Triệu Húc Phong, "Anh đừng tìm, anh Thẩm không có ở trong câu lạc bộ, đang gấp rút chạy qua, lát nữa sẽ tới."
Đôi mắt đầy nước mắt của Triệu Húc Phong cứ rưng rưng, giãy dụa hai lần nhưng không thoát ra được, nhe hai cái răng hổ nhỏ nhìn chằm chằm Ngô Trung Trạch, "Buông ra, anh Thẩm nhất định đã bị bắt cóc, nếu không đã không vắng mặt nhiều ngày như vậy! Tôi phải cứu anh Thẩm! "
“Không phải bị bắt cóc, vừa rồi anh không nghe thấy tôi gọi anh Thẩm sao?” Cái đầu lớn của Ngô Trung Trạch phát run lên.
“Đồ ngốc!” Triệu Húc Phong vừa hét vừa vặn người: “Giọng nói trên điện thoại có thể giả mạo!”
Cánh tay của Ngô Trung Trạch bị đau và anh gần như không thể giữ được anh ấy.
Anh không muốn để đám lính ở câu lạc bộ đến giúp, Triệu Húc Phong cùng anh và Thẩm Mộc Bạch vô cùng thân thiết, cho dù có làm gì nhau đi chăng nữa cũng được. Còn hơn là để người lạ cố trấn áp sẽ càng khiến anh ấy cảm thấy mất kiểm soát.
Hai người ôm xoắn vào nhau trên ghế sofa lớn, cửa phòng bị đẩy ra và Thẩm Mộc Bạch bước vào.
Cánh tay của Ngô Trung Trạch buông lỏng, Triệu Húc Phong lao ra như đạn đại bác, ôm lấy Thẩm Mộc Bạch và kích động hét lên: "Anh Thẩm, anh chưa bị xé nát, thật tuyệt!"
Ngô Trung Trạch lắc lắc cánh tay tê cóng của mình và sau đó mới nhận ra Nguyễn Du Du đang đi theo sau Thẩm Mộc Bạch. Cô thò cái đầu nhỏ ra, dùng đôi mắt tròn xoe tò mò nhìn anh, sau đó lại nhìn Triệu Húc Phong.
“Tại sao anh Thẩm lại đưa cô đến đây?” Ngô Trung Trạch chững lại.
Triệu Húc Phong cũng nhìn thấy Nguyễn Du Du, anh vòng tay ra sau Thẩm Mộc Bạch và nhìn cô chằm chằm với vẻ cảnh giác, "Anh Thẩm đã không xuất hiện kể từ ngày anh rời đi cùng cô, có phải cô là kẻ đã bắt cóc anh Thẩm?"
Ngô Trung Trạch lập tức khẩn trương, lo lắng rằng Nguyễn Du Du sẽ nhìn ra điều bất thường hoặc đại loại sẽ nói những câu: “Anh ấy bị ngốc hay sao?”
"A?" Nguyễn Du Du với đôi mắt hạnh trong veo vô tội chớp chớp, "Không phải tôi, nhìn chiều cao của tôi và anh Thẩm là hiểu, làm sao có tôi thể bắt cóc được?"
Ngô Trung Trạch bật cười và Thẩm Mộc Bạch khóe môi cong lên.
Triệu Húc Phong nhìn Nguyễn Du Du từ trên xuống dưới và cảm thấy rằng một người nhỏ nhắn như vậy chắc chắn không phải là đối thủ của Thẩm Mộc Bạch, "Nếu không phải là cô, tại sao anh Thẩm sau khi rời đi với cô thì không xuất hiện nữa?"
"Anh Thẩm quá bận rộn." Nguyễn Du Du kiên nhẫn giải thích, giọng nói mềm mại dịu dàng, làm cho người ta thả lỏng cảnh giác trong vô thức, "Ông lão bệnh nặng anh phải vào viện để trông nom. Hôm qua xuất viện anh phải sắp xếp các thủ tục xuất viện và tôi cũng gây cho anh khá nhiều rắc rối. Anh phải đặt bữa sáng cho tôi. Thành tích của tôi rất tệ nên phải dạy kèm cho tôi. À, nhân tiện, tôi cũng làm vỡ bồn tắm ở nhà, anh phải lo tu sửa thay mới."
Triệu Húc Phong hạ cánh tay đang dang rộng xuống, gãi đầu và cảm thấy hơi xấu hổ, "Có rất nhiều chuyện...... Hóa ra anh Thẩm bận rộn như vậy, khó trách đã nhiều ngày không xuất hiện. Tôi xin lỗi, tôi đã đổ lỗi cho bạn."
“Không .” Nguyễn Du Du xua tay cười, “Do anh đã quá lo lắng cho anh Thẩm?”
Vài người bọn họ ngồi trên chiếc ghế sofa êm ái trong phòng kín. Khi Thẩm Mộc Bạch xuất hiện, Triệu Húc Phong không còn vội vã gấp gáp nữa mà ngược lại rất quan tâm đến người mới Nguyễn Du Du.
"Cô tên là gì?"
"Nguyễn Du Du. Còn anh?"
“Triệu Húc Phong, đó là Ngô Trung Trạch. Anh ấy rất khỏe. Anh ấy ôm tôi không buông rồi lại bóp cổ tôi.” Triệu Húc Phong oán hận liếc nhìn Ngô Trung Trạch.
Ngô Trung Trạch: "......" Cánh tay của anh cũng rất đau!
Thẩm Mộc Bạch bật cười, "Du Du muốn ăn gì?"
Nguyễn Du Du chưa bao giờ đến câu lạc bộ nên cô không biết nó có phục vụ bữa ăn như nhà hàng không hay chỉ có đồ uống và đồ ăn nhẹ. "Ở đây có những gì?"
"A, có rất nhiều đồ ăn ngon! Để tôi nói cho cô biết!" Triệu Húc Phong chạy đến bên