CHƯƠNG 20
Việc chạm mặt với Chu Dung Dung ở câu lạc bộ cũng nhanh chóng bị lãng quên ngay sau đó, vì Nguyễn Du Du dạo này rất bận, ngoài việc phải học bổ túc Toán cao cấp và tiếng Anh, cô còn phải khắc bùa dưỡng thân cho ông lão. Phía trường học cũng sắp đến lúc nhập học, cô vẫn chưa quyết định chỉ sẽ tham gia lớp học ban ngày hay sẽ lưu trú tại ký túc xá của trường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyễn Du Du không có kinh nghiệm sống ký túc xá ở trường. Cô xem trên mạng Internet và có nhiều ý kiến trái chiều, một số cho rằng chỉ tham gia lớp học ban ngày là không ổn vì không thể hòa nhập với các bạn cùng lớp nên đại đa số mọi người đều sẽ lựa chọn sống trong ký túc xá. Một số người nói rằng sống trong ký túc xá không tốt, dễ xảy ra xung đột giữa bạn cùng phòng, chỉ cần thời gian biểu khác nhau thì sẽ có rất nhiều phiền phức.
Cô nghĩ ngợi hồi lâu vẫn chưa hạ quyết tâm, nên hỏi Thẩm Mộc Bạch, "Anh Thẩm, anh nghĩ sống trong ký túc xá của trường hay chỉ tham gia lớp học ban ngày thì tốt hơn?"
Thẩm Mộc Bạch im lặng một lúc, anh muốn nói rằng đương nhiên sống ở nhà là tốt hơn hết nhưng cô bé rất mong chờ cuộc sống đại học, anh hy vọng mọi quyết định của cô đều sẽ do cô tự mình đưa ra.
“Du Du, để tôi nói cho cô nghe về quá trình học tập và sinh hoạt hàng ngày khi sống trong ký túc xá của trường và chỉ tham gia lớp học ban ngày có điều gì khác biệt.”
“Ừm ừm.” Nguyễn Du Du nép vào ghế sofa, đôi mắt hạnh tròn xoe nhìn Thẩm Mộc Bạch nghiêm túc và cô đang cầm một cuốn sổ nhỏ trên tay, sẵn sàng ghi chép.
“Đừng nghiêm túc như vậy, chỉ nói ngắn gọn thôi.” Thẩm Mộc Bạch cười nhẹ, “Nếu sống trong ký túc xá của trường, tôi đoán nó rất có thể là một phòng bốn người, có giường ngủ, bàn học và một phòng tắm riêng biệt. Ưu điểm là vậy. Du Du không phải mất thời gian đi đến trường mỗi ngày, có thể ngủ nhiều hơn vào buổi sáng. Điều cần cân nhắc là Du Du phải học cách hòa đồng với các bạn cùng phòng. Bốn người sống trong một phòng và ở đó chắc chắn sẽ có rất nhiều thứ cần phải điều chỉnh cho phù hợp với nhau."
Thẩm Mộc Bạch dừng lại một lúc và tiếp tục, "Nếu chỉ tham gia lớp học ban ngày, Du Du sống ở nhà riêng của mình, ngủ bất cứ khi nào mình muốn, tắm bất cứ khi nào mình muốn, nghe nhạc và xem phim truyền hình đều không sợ làm phiền người khác và khi ngủ thiếp đi cũng sẽ không bị đánh thức bởi tiếng huyên náo và nói chuyện của người khác. Nhược điểm là phải mất một ít thời gian trên đường mỗi ngày nhưng tôi sẽ cho một tài xế chuyên phụ trách việc đưa rước cô đến trường."
Nguyễn Du Du hơi nghiêng đầu, vẻ mặt có chút đau khổ, sau khi nghe Thẩm Mộc Bạch nói, cô vẫn chưa quyết định được phải chọn như thế nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Còn vấn đề học bổ túc.” Với những ngón tay thon dài, Thẩm Mộc Bạch nhịp nhịp vào tay vịn của ghế sofa, “Nếu đi học vào ban ngày thì sẽ không có thời gian để học bổ túc. Những gì Du Du đã học trước chắc chắn sẽ không vấn đề gì rồi nhưng những gì cô chưa được học, sau này cũng không biết có ứng phó được không?"
Đây là điều Nguyễn Du Du lo lắng nhất, nếu không có Thẩm Mộc Bạch giải thích trước cho cô, có lẽ cô sẽ không thể hiểu được môn Toán cao cấp, chưa kể ở trường đại học không chỉ có hai môn toán cao cấp và tiếng Anh còn rất nhiều môn học cơ bản cho sinh viên năm nhất.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nguyễn Du Du do dự nhiều ngày, cuối cùng khiến cô kiên quyết vì lời của ông lão: "Nếu Du Du sống trong ký túc xá của trường, chẳng phải trong nhà chỉ còn mỗi Mộc Bạch một mình thôi sao?"
Nguyễn Du Du hồi tưởng lại rằng kể từ khi cô bắt đầu nghĩ đến việc sống trong ký túc xá của trường, Thẩm Mộc Bạch đã có điều gì đó không ổn. Anh luôn vui buồn lẫn lộn, đôi mắt sâu thẳm bình tĩnh nhưng cô luôn cảm thấy anh có vẻ hơi trầm xuống.
“Ông ơi, vậy cháu không sống trong ký túc xá của trường.” Nguyễn Du Du đưa ra quyết định ngay lập tức, “Cháu sẽ lên nói chuyện với Tiểu Bạch.”
Nguyễn Du Du lên lầu và đẩy cửa: "Tiểu Bạch, tôi đã quyết định rồi——"
Điều đầu tiên đập vào mắt là một bộ ngực bóng nhẵn, một vòng eo thon nhỏ và Thẩm Mộc Bạch đang thay áo.
“Á——” Nguyễn Du Du hét lên và nhanh chóng che mắt lại.
Thẩm Mộc Bạch nhìn lên, ngón tay của cô bé ôm chặt lấy mắt nhưng có một khe hở nhỏ giữa ngón giữa mảnh mai và ngón đeo nhẫn của cô.
Anh thấp giọng cười một tiếng, không để lộ chuyện cô bé đang nhìn trộm, thản nhiên cài cúc áo sơ mi của anh. Khi cài cúc áo đến vùng bụng, thậm chí anh còn cố ý chậm lại.
“Du Du đã quyết định điều gì?” Thẩm Mộc Bạch hỏi.
Nguyễn Du Du từ từ bỏ tay xuống, ánh mắt tò mò đảo quanh bụng anh, lần trước chọc vào hai lần, cơ bụng cứng ngắc nhưng lần này trực tiếp nhìn thấy, cảm giác trực quan và mãnh liệt hơn.
“Khụ khụ.”Thẩm Mộc Bạch nhẹ nhàng ho khan một tiếng.
“Ồ.” Nguyễn Du Du mới định thần lại, ánh mắt láo liêng cảm giác có chút tội lỗi, nhìn chằm chằm vào sofa nhưng lại không dám nhìn vào mắt Thẩm Mộc Bạch, “Tôi, tôi quyết định chỉ tham gia lớp học ban ngày. Chỉ là phải sắp xếp một tài xế riêng biệt cho tôi như vậy có quá lãng phí không, thật ra nhà cách trường học cũng không xa lắm hay là cứ để cho tôi tự đi xe buýt vậy?”
Một nụ cười nhàn nhạt hiện lên trong đôi mắt đen tuyền của Thẩm Mộc Bạch, “Làm sao có thể nói là lãng phí, tôi đã chọn tài xế rồi. Anh ấy rất đáng tin cậy và có kỹ năng khá tốt, có thể bảo vệ Du Du."
“Vệ sĩ?” Nguyễn Du Du nghiêng đầu nhìn Thẩm Mộc Bạch với ý nghĩ kỳ lạ, “Tôi không cần vệ sĩ đâu.”
Thẩm Mộc Bạch bước đến chỗ Nguyễn Du Du, cúi đầu nói nhỏ vào tai cô, "Du Du dù sao cũng là phu nhân của tập đoàn Dược Hoa, vẫn nên cẩn thận chút."
Khí nóng anh thở phì vào tai, Nguyễn Du Du đỏ mặt, tim cô đột nhiên đập nhanh vài nhịp, "Ồ, thôi được rồi."
……
Trước khai giảng một ngày, Nguyễn Du Du có chút phấn khích. Kiểm tra dụng cụ học tập đến mấy lượt nên đi ngủ hơi muộn hơn mọi khi.
Cô cố ý đặt đồng hồ báo thức, dậy sớm tắm rửa, ăn sáng rồi cùng Thẩm Mộc Bạch xuống lầu.
Vốn dĩ Thẩm Mộc Bạch muốn cùng Nguyễn Du Du đến trường, dù sao trong ngày đầu tiên sinh viên mới đến báo danh, chắc chắn có rất nhiều việc phải làm nhưng cô bé không chịu vẫn chỉ để tài xế đưa cô đi.
Tài xế là một người đàn ông trạc ba mươi, dáng vẻ thật thà mặc áo phông ngắn tay, trên cánh tay cơ bắp rắn chắc, trông rất mạnh mẽ và cường tráng.
"Du Du, đây là Ngụy Vĩnh. Từ giờ, anh ấy sẽ là tài xế riêng của cô, phụ trách việc đưa rước cô đến trường. Nếu cần đi mua sắm hay gì đó, hãy gọi cho Ngụy Vĩnh để anh ấy lái xe cùng."
Nguyễn Du Du gật đầu, "Chào anh Ngụy."
“Chào phu nhân.” Ngụy Vĩnh kính cẩn hô to.
Nguyễn Du Du gãi đầu, "Anh Ngụy, hãy gọi tôi là Du Du."
Ngụy Vĩnh liếc nhìn Thẩm Mộc Bạch, Thẩm Mộc Bạch gật đầu, "Du Du, nếu có bất cứ vấn đề gì, hãy gọi cho tôi."
……
Đang là ngày khai trường, trước cổng trường đại