CHƯƠNG 26
Nguyễn Du Du và Trần Mai cùng nhau được đưa đến phòng y tế của trường.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả hai đều bị thương ngoài da. Nguyễn Du Du bị đấm vào mặt, đỏ tím và sưng tấy. Khuôn mặt của Trần Mai bị cát mịn ở sân tập làm trầy nhưng tất cả đều là vết xước và không có vết thương hở, có một chút máu từ vết sưng trên đấy và phần eo bị bầm một mảng rộng vì bị Nguyễn Du Du đá mạnh vào đó.
Thẩm Mộc Dương khóc không ra nước mắt, cảm thấy tương lai của mình thật ảm đạm, ông nội và anh hai biết rằng chị dâu nhỏ bị thương dưới sự trông nom của cậu ấy, cũng không biết mình sẽ bị trừng trị như thế nào, ông nội cũng đặc biệt căn dặn cậu ấy phải chăm sóc cho chị dâu nhỏ thật tốt và đừng để cô phải chịu bất kỳ tổn thương nào. Chỉ cần nghĩ đến những ngày khốn khổ của mình trong tương lai thì cậu ấy nhịn không nổi mà muốn xé xác Trần Mai ra.
Nhưng Trần Mai vẫn tiếp tục hét lên: "Tôi đã bị hủy dung! Chúa ơi, có máu! Tôi đã bị hủy dung! Nguyễn Du Du, tôi sẽ giết cô!"
“Chảy máu mũi.” Bác sĩ lạnh lùng nói với cấp dưới khéo léo giúp cô xử lý.
Trần Mai lấy điện thoại di động gọi về nhà, vừa khóc vừa hét: "Bố ơi, đến nhanh lên, con bị đánh và đã bị hủy dung nhan rồi, huhuhu."
Trần Mai đã gọi điện cho bố, Thẩm Mộc Dương cũng lấy điện thoại ra, do dự một lúc.
Nguyễn Du Du nhìn Thẩm Mộc Dương, lắc đầu và ra hiệu cho cậu ấy đừng nói với Thẩm Mộc Bạch. Thương tích của cô không thành vấn đề, cô không muốn Thẩm Mộc Bạch lo lắng.
Chủ nhiệm lớp và giáo viên phụ đạo nghe tin đã xua đuổi học sinh đang tụ tập xem náo nhiệt, không để mọi người bàn tán chuyện này, họ chỉ đơn giản yêu cầu học sinh trong lớp trở lại sân tập để tiếp tục tập luyện. Chử Viên lo lắng đến mức đi một bước đã ngoáy nhìn ba lượt, Thẩm Mộc Dương không chịu rời đi, cứ như vậy ở lại phía bên ngoài phòng y tế.
Mặc dù Nguyễn Du Du không cho Thẩm Mộc Dương gọi điện thoại nhưng chuyện này cũng không thể nào giấu diếm được. Cậu ấy biết rõ nếu không báo lại, hậu quả càng thêm nghiêm trọng hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Anh hai, cái đó…... chị dâu nhỏ…... bị thương một chút nhưng đã được chữa trị trong phòng y tế của trường rồi. Không nghiêm trọng lắm! Có vẻ như là…..."
Thẩm Mộc Dương chưa kịp nói xong, bên kia điện thoại đã cúp máy. Thẩm Mộc Dương sững sờ nhìn chằm chằm điện thoại, hồi lâu cũng không kịp phản ứng. Chuyện này, anh hai…... không định xử lý sao?
Giáo viên đang kiên nhẫn làm việc với Trần Mai và Nguyễn Du Du. Đối với giáo viên, ai đúng ai sai không quan trọng, lời giải thích tốt nhất cho điều này là các bạn đã đứng quá sát nhau ở tiết tập huấn quân sự nên vô tình bị va quệt trong quá trình tập luyện mà thôi, chứ nếu hiểu thành đánh nhau ẩu đả thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến hai người cũng như cả lớp.
"Đó không phải là vô tình va quệt! Giáo viên, hãy nhìn mặt tôi này, Nguyễn Du Du đã cố ý đá tôi! Cô ta đã cố đá vào eo tôi!" Trần Mai bật khóc nước mắt giàn giụa và xoa nhẹ phần eo bị thương của mình.
Chủ nhiệm lớp: "Nhưng tôi nghe từ giáo quan nói rằng là cô đã tiếp cận Nguyễn Du Du trước và đấm vào mặt cô ấy."
"Cái đó là do tôi đứng không vững và nhớ sai các bước nên mới nhầm đá chân thành cú đấm nhưng Nguyễn Du Du rõ ràng đã nhìn thấy tôi vẫn cố ý đá chân!”
Nguyễn Du Du dùng túi nước đá chườm lên mặt, đôi mắt hạnh tròn xoe đầy tức giận, "Xoay người và đá chân đều là các bước tôi cần phải làm, động tác đã đẩy ra rồi làm sao có thể thu lại ngay được. Tôi cũng có phải là chuyên gia võ thuật đâu. Cô thì hay rồi, đá chân lại nhớ thành cú đấm, đã vậy còn cố với vài bước để cú đấm xông thẳng vào mặt tôi, ai có thể tin rằng đây là sự va quệt vô tình chứ?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Chủ nhiệm lớp đau đầu một hồi, hai người đều nói là mình vô ý, người kia là cố ý nhưng cả hai đều không chịu nhượng bộ.
Theo ông ta quan sát thì trường hợp có thể xảy ra nhất là Trần Mai đã nhân cơ hội để đấm Nguyễn Du Du và Nguyễn Du Du thuận thế nên đá cô ta. Nhưng kết quả như vậy không hề có lợi cho ông ta, cũng không tốt cho hai sinh viên.
Chủ nhiệm lớp nghiêm khắc nói: "Hai cô có biết hậu quả của việc đánh nhau là gì không? Nhẹ thì có thể bị quản chế hoặc trong trường hợp nghiêm trọng, có thể bị buộc thôi học. Nếu không muốn hòa giải và cứ khăng khăng khẳng định sự va quệt vô tình này là ẩu đả nhau thì giáo viên cũng đành thôi, xử lý thế nào thì tùy vào kết quả thương lượng của lãnh đạo nhà trường.”
Trần Mai và Nguyễn Du Du đều im lặng.
Không ai muốn nhận trừng phạt khi đến trường và Nguyễn Du Du thậm chí còn lo lắng rằng cơ hội đến trường khó khăn lắm mới có được sẽ mất đi như thế này.
Chủ nhiệm lớp thấy hai người trầm mặc không còn căng thẳng như lúc ban nãy nên nói tiếp, "Trần Mai, cú đá của Nguyễn Du Du quả thực không thể nào bị thu lại, cô nghĩ thế nào?"
Trần Mai nghiến răng và gật đầu.
Chủ nhiệm lớp lại nhìn Nguyễn Du Du, "Nguyễn Du Du, Trần Mai đã không đứng vững cho nên cô ta mới nhào đến sát bên cô lại trùng hợp do nhớ sai các bước nên cú đấm đó vô tình đánh vào mặt, cô nghĩ thế nào?"
Ngón tay cầm túi nước đá của Nguyễn Du Du trở nên trắng bệch do bị tác động lực, hàng mi mảnh mai nhanh chóng chớp vài cái, đôi môi hồng hào căng mọng mím chặt, cúi đầu khẽ nói "ừm".
Thấy cả hai đã “hòa giải”, chủ nhiệm lớp thở phào nhẹ nhõm, nếu cả hai không chịu nhượng bộ thì phụ huynh hai bên kéo đến xem con bị thương, bọn trẻ khóc lóc than thở và cảnh tượng ấy chắc chắn sẽ thật dữ dội. Chỉ cần bọn trẻ không làm nũng gây khó thì cha mẹ cũng không huyên não ầm ĩ lên.
Nguyễn Du Du và Trần Mai không thèm nhìn nhau. Chủ nhiệm lớp nhẹ nhàng thuyết phục các bạn phải yêu thương và giúp đỡ lẫn nhau. Vì chỉ là hiểu lầm nên họ vẫn nên hòa thuận chung sống……
Giọng nói ngạc nhiên và bối rối của Thẩm Mộc Dương phát ra từ ngoài phòng y tế: "Anh hai, anh…..."
"Bang——" Cánh cửa phòng y tế bị đẩy ra, Thẩm Mộc Bạch sải bước đi vào.
Đôi mắt đen đầy băng giá, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng, Thẩm Mộc Bạch không thèm nhìn ai, tiến đến Nguyễn Du Du vài bước. Những ngón tay mảnh khảnh cầm lấy túi nước đá chườm trên mặt cô rồi nhẹ nhàng lấy nó ra khỏi.
Vùng da dưới túi đá đỏ tím, hơi sưng tấy.
Ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve vết thương, giọng nói của Thẩm Mộc Bạch cũng rất nhẹ nhàng, trầm đến mức không nghe được cảm xúc của anh, "Du Du, đau không?"
Đôi môi căng mọng và hồng hào của Nguyễn Du Du xẹp xuống, đôi mắt có chút đỏ hoe. Cho dù vừa rồi bình tĩnh như thế nào nhưng thời điểm nhìn thấy anh xuất hiện, cô vẫn cảm thấy có chút uất ức.
Cô lắc đầu nói nhỏ vào tai anh: “Giáo viên nói đánh nhau sẽ bị đuổi học nên chúng tôi…… hòa giải rồi”.
Thẩm Mộc Bạch nghiêng đầu nhìn Trần Mai và chủ nhiệm lớp đang ở bên cạnh mình.
Đôi mắt đen sâu thẳm không chút dao động nhưng lại khiến người khác tim đập loạn nhịp, Trần Mai bất giác co rút lại, chủ nhiệm lớp cảm thấy có chút bất an.
Thẩm Mộc Bạch đặt túi nước đá chườm lên mặt Nguyễn Du Du và nhẹ nhàng nói, "Không sao đâu, Du Du, không sao đâu."
Anh đang cố gắng dập tắt ngọn lửa.
Ba chữ "không sao đâu" như vừa an ủi cô bé vừa khuyên nhủ chính mình.
Trong suốt quãng đời học sinh, anh chưa bao giờ sợ ai cả, ngay cả hiệu trưởng cũng không thể cố gắng khiến anh cuối đầu hòa hoãn với người khác. Nếu ai không có mắt mà chọc vào anh, không chỉnh đốn đến nơi đến chốn khiến người đó cúi đầu nhận lỗi thì sẽ không có hồi kết.
Nhưng bây giờ là cô bé đang gặp rắc rối.
Cô rất mong được đến trường, rất vui khi nhận được thông báo nhập học và để không bị rớt môn, cô đã phải học bài trước và ghi chép cẩn thận. Anh không thể khiến cho cô tâm không an mà đến trường được.
Anh biết ý của chủ nhiệm lớp, chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không. Đó vốn là thủ pháp phổ biến được những giáo viên này sử dụng để giải quyết những vấn đề lớn nhỏ. Họ không hi vọng xảy ra chuyện bất trắc gì, càng không muốn lớp của họ gặp phiền phức.
Không sao đâu, trên đời này không bao giờ chỉ có một con đường để đi, cho dù không có cách khiến Trần Mai cúi đầu nói lời xin lỗi, thì nhà họ Trần sau lưng cô ta sẽ phải nhận lãnh cơn thịnh nộ từ anh.
Chủ nhiệm lớp có thể quản được việc cô bé của anh hòa giải với bên kia nhưng không thể kiểm soát được việc anh có muốn hòa giải với nhà họ Trần hay không.
……
Bởi vì Nguyễn Du Du và Trần Mai đều đã nhận lời "hòa giải", lại có chủ nhiệm lớp làm chứng, bố của Trần Mai không hề gây khó dễ khi ông ta đến, chỉ nhìn Thẩm Mộc Bạch một cách khinh bỉ rồi đưa Trần Mai đi.
Thẩm Mộc Bạch cũng trực tiếp đưa Nguyễn Du Du về nhà.
Hết rồi, hết rồi lần này thì hết thật rồi, anh hai còn không có tâm trạng khiển trách cậu ấy, có thể thấy anh hai đã tức giận như thế nào. Khi mặt chị dâu nhỏ lành lặn, tâm trạng của anh hai bình tĩnh lại thì cũng chính là ngày tàn của cậu ấy đang đến.
Nguyễn Du Du tò mò liếc nhìn anh, sau đó ngẩng đầu lên hỏi Thẩm Mộc Bạch, "Tại sao tôi cảm thấy Mộc Dương trông đáng thương thế, cứ thể như sắp phát khóc?"
Thẩm Mộc Bạch nhẹ giọng nói: "Có lẽ là có chuyện buồn."
Nguyễn Du Du nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng nhìn vẻ mặt bình tĩnh không chút để ý của Thẩm Mộc Bạch, cô cũng không để trong lòng.
Thẩm Mộc Bạch trực tiếp lái xe chở Nguyễn Du Du về nhà, Nguyễn Du Du gọi điện cho Ngụy Vĩnh và nói rằng Thẩm Mộc Bạch đến đón cô rồi để anh không phải đợi cô.
Thẩm Mộc Bạch không hề mở miệng, mái tóc đen phủ trên xương mày, đôi mắt đen hun hút ấy và những đốt ngón tay đang cầm vô lăng cũng có chút tái nhợt.
“Chuyện đó, anh Thẩm……” Tuy không nói gì nhưng Nguyễn Du Du biết anh đang rất tức giận nên đã kể đầu đuôi về quá trình xung đột, “Chuyện hôm nay tôi không bị thiệt, Trần Mai thương nặng hơn tôi nhiều. Eo cô ta đã bị tôi đạp một phát ngã sõng soài như chó cạp đất, mặt mũi bầm dập còn chảy máu mũi nữa.”
Cô kể về quá trình xung đột với giọng thật nhẹ nhàng, không hề mang cảm xúc tức giận nhưng trong lòng Thẩm Mộc Bạch lại cảm thấy rất khó chịu, cô bé lẽ ra không phải chịu sự ấm ức như vậy.
"Du Du, Trần Mai là cố tình đúng không?"
“Cô ta rõ ràng là cố tình!” Hai má của Nguyễn Du Du phồng lên, đôi mắt hạnh xinh đẹp đen tròn và bên trong nhen nhóm ngọn lửa tức giận như muốn bùng cháy, “Nhưng giáo viên nói rằng không thể xem đây là một cuộc ẩu đả đánh nhau, vì vậy…… chỉ đành phải như thế thôi.”
"Không sao, Du Du, cách giải quyết vấn đề không phải chỉ có một. Chúng ta không thể động đến Trần Mai nhưng đằng sau cô ta là cả nhà họ Trần có thể tùy ý mà xử." Giọng Thẩm Mộc Bạch có chút lạnh lùng.
Đôi mi thanh mảnh của Nguyễn Du Du khẽ chớp chớp vài cái, suy tư một hồi, ánh mắt đột nhiên sáng lên, “Aaaa, có phải Trời lạnh Vương phá không?” kết quả của cuộc đàm phán."
"Cái gì?"
“Đây là lời của Lý Tổng bá đạo, Trời đã trở lạnh, đến lúc nhà họ Vương nên phá sản, gọi tắt là Trời lạnh Vương phá’ Nguyễn Du Du cố gắng hết sức để thể hiện một biểu cảm sâu sắc tay sờ cằm, híp đôi mắt lại với vẻ mặt lạnh lùng và trầm giọng xuống: "Trời